Nói xong, anh mở hộp cơm ra, lần lượt bày trước mặt cô ấy.

Vị giác của Liễu Nhiên bị mùi thơm trước mặt quyến rũ, cũng không khách sáo làm gì, cô ấy cầm đũa lên bắt đầu ăn ngốn nghiến, hình như bị nghẹn, cô ấy lấy tay vỗ ngực, lại lấy chén canh đưa lên miệng.

“Ăn từ từ thôi, cũng đâu có ai giành với cô.”

Triệu Nam Thiên vốn không có khẩu vị gì, buổi tối cũng chưa ăn, nhưng lúc này nhìn Liễu Nhiên ăn như hổ đói, đột nhiên anh cũng có cảm giác hơi đói, nhưng anh ngại đi giành với Liễu Nhiên nên đành ngồi xem cô ấy ăn.

Liễu Nhiên sau khi ăn xong thì chùi miệng: “Anh Thiên, món ăn ngon quá!”

Lúc cô nói những lời này, cô ấy nhìn Triệu Nam Thiên với ánh mắt tràn ngập các vì sao.

Qua lại với Trương Vũ, lúc tăng ca cũng gặp nhau vài lần nhưng tên này không phải mang đồ ăn trong quán thì là gọi bên mang tới.

Nếu anh ta cũng có thể chuẩn bị một bữa tối yêu thương với dinh dưỡng phong phú như Triệu Nam Thiên, quan hệ của hai người e là không tiến vùn vụt, thậm chí đột phá lên tầng cửa sổ giấy cũng không chừng.

Nhưng cũng may, Liễu Nhiên cuối cùng vẫn duy trì kiểm soát, không để đối phương thành công. Lúc này mới xảy ra vấn đề, bình tĩnh nhanh chóng cắt đứt quan hệ giữa đôi bên.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, thì càng cảm thấy Triệu Nam Thiên đúng là người đàn ông ấm áp. Nếu cô ấy có thể tìm được một người bạn trai như vậy, không nói tới việc chu đáo như Triệu Nam Thiên, nếu có thể bằng một nửa của anh thì cũng hạnh phúc chết đi được.

Còn về Triệu Nam Thiên, Liễu Nhiên không dám nghĩ, một là quan hệ của Khổng Như Nguyệt.

Hai là cô ấy nghe Khổng Như Nguyệt nói, Triệu Nam Thiên đã có gia đình rồi, hơn nữa còn có một cô vợ rất xinh đẹp.

Thấy canh gà anh đem tới cô ấy đã uống xong, Triệu Nam Thiên rót nước ấm cho cô ấy: “Ăn ngon thì cô ăn nhiều một chút đi.”



“Anh Thiên, anh thật là hạnh phúc. Vợ anh nấu ơm ngon thật.”

Triệu Nam Thiên khiêm tốn: “Cô ấy đâu có biết, mấy món này là tôi nấu.”

“Trời ơi, là thật hay giả vậy?”

Liễu Nhiên trố mắt, cô ấy phát hiện có người đàn ông đúng là bí ẩn, giống như Triệu Nam Thiên như vậy, như thể hố sâu không đáy, càng tiếp xúc với anh nhiều thì càng có thể khám phá sự xuất sắc trên người anh.

Cô ấy không dám nhận tình cảm lan man, nhanh chóng ăn hết hộp cơm, quay đầu nhìn thì đúng tám giờ.

Liễu Nhiên lấy chìa khoá, mở cánh cửa chống trộm bên hông phòng tài vụ, bên trong là một căn phòng nhỏ, chuyên dùng để chứa tài liệu nội bộ.

Nhưng vốn không phải là tài liệu quá quan trọng, tài liệu quan trọng được cất ở két sắt trong phòng dữ liệu, cô ấy cũng không có chìa khoá.

Liễu Nhiên chỉ: “Anh Thiên, trong tủ này chứa khoản ngoại hối giai đoạn đầu của Giang Uyển, gần nửa năm đều ở đây, anh đừng làm rối, để lại như cũ là được, tôi ở bên ngoài giúp anh canh chừng.”

“Được!”

Triệu Nam Thiên không hiểu các điều khoản, hơn nữa trước mắt cũng không có thời gian phân biệt nội dung điều khoản, theo lời hẹn giữa anh và Tiểu Ngũ, dùng chức năng quay video của điện thoại để sao chép lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này Liễu Nhiên đi tới: “Anh Thiên, sao vậy? Còn nửa tiếng nữa là tan làm rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

“Mới nửa tiếng à, tài liệu nhiều quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play