Trương Vũ thấy Liễu Nhiên thật sự giận nên vội đổi lời: “Liễu Nhiên, em nghe tôi nói, tôi không phải có ý này…”
Lúc anh ta đang xin lỗi thì có một người đàn ông bước nhanh tới: “Cô
Khổng, cô Liễu, hoan nghênh hai gái xinh đẹp đại giá quang lâm, lúc nãy
tôi bận tiếp khách, cũng không biết hai cô tới lúc nào, tiếp đãi không
chu đáo.”
Không chờ trả lời, anh ta lại nhìn sang Khổng Như Nguyệt: “Sao vậy cô Khổng, hôm nay mùi vị món ăn thế nào? Sau này có tới thì nhắc tôi
trước, nghe nói cô thích ăn cay, tôi còn chuẩn bị nghiên cứu món mới,
bảo đảm hợp khẩu vị của cô.”
Tuy anh ta không nói rõ nhưng sự ngưỡng mộ và theo đuổi trong câu nói này khiến ai cũng nghe hiểu.
Hai mắt của Trương Vũ sáng rực, cũng không màng xin lỗi nữa, dùng ánh mắt hài hước không ngừng nhìn về phía ông chủ này và Triệu Nam Thiên.
Liễu Nhiên vội xen vào: “Ông chủ Mã, anh khách sáo quá rồi!”
Thật ra tuổi tác của ông chủ Mã không lớn, có lẽ kinh doanh nhiều
năm, lời lẽ rõ ràng rất thành thục: “Gì mà ông chủ Mã? Không phải đã kêu cô gọi là anh Mã rồi sao?”
Không chờ Liễu Nhiên lên tiếng, Trương Vũ chủ động bước lên: “Chào anh Mã!”
Ông chủ Mã ngạc nhiên: “Chà, cô Liễu, đây là bạn trai cô thường hay
nhắc tới đó hả? Quả nhiên là một người tài, cậu có chức vụ gì vậy?”
Trương Vũ hơi vênh váo: “Anh Mã khách sáo quá, còn kém anh xa lắm, chỉ là một thư ký nhỏ trong một công ty nước ngoài thôi.”
“Ây da, công ty nước ngoài hả? Tuổi còn trẻ đã có thể vào công ty nước ngoài quả nhiên là không đơn giản!”
“Tôi có là gì đâu! Luồng khách vào nhà hàng lẩu của anh đúng là bận
rộn, thu nhập ròng mỗi tháng chắc còn nhiều hơn lương năm của tôi nữa!”
“Kinh doanh nhỏ thì bận gì đâu!” Ông chủ Mã khiêm tốn nói một câu,
lúc này mới nhìn sang bên cạnh của Khổng Như Nguyệt còn một người đàn
ông.
Thấy anh ta không chủ động tự giới thiệu, ông chủ Mã hơi nghi ngờ: “Còn cậu này là?”
Trương Vũ mỉa mai nói: “Anh ta là bạn trai của cô Khổng, tên Triệu
Nam Thiên. Làm cùng ngành với tôi, lẽ nào lúc trước ông chủ Mã không
quen biết hả?”
Vẻ mặt của ông chủ Mã hơi thay đổi, sau đó anh ta mới hỏi đùa: “Đúng
thật là lần đầu tiên gặp. Cô Khổng, cô có bạn trai lúc nào vậy? Việc giữ bí mật sao lại làm tốt thế?”
Khổng Như Nguyệt mơ hồ giải thích một câu: “Cũng là chuyện gần đây thôi.”
Ông chủ Mã hơi thất vọng nhìn sang Trương Vũ: “Em trai Trương, mọi người là … đồng nghiệp hả?”
Anh ta lăn lộn trong xã hội nhiều năm, anh ta cũng có bản lĩnh nhìn người.
Tuy Triệu Nam Thiên không lên tiếng nhưng bên ngoài cho thấy, không cách nào gán anh và Trương Vũ cùng một loại người được.
Chỉ nhìn anh ta thì có thể nhận ra, tuy Trương Vũ tuổi còn trẻ, nhưng ỷ vào quan hệ giữa học vấn và công việc, biểu hiện điên cuồng và tự
cao, nếu không phải nể mặt của Liễu Nhiên thì anh ta vốn cũng lười quen
thân.
Còn người bên cạnh Khổng Như Nguyệt, anh ta không nhìn ra nhiều thứ nhưng lại cho anh ta một cảm giác không để lộ tài năng.
Trương Vũ không biết bản thân đã bị người ta coi thường, anh ta tỏ ra đắc chí: “Không phải đồng nghiệp. Nhưng tham gia vào việc thiết kế và
phát triển các sản phẩm bảo mật trong công ty, còn anh Triệu là nhân
viên bảo vệ trong khu Giang Uyển, đúng lúc đang dùng sản phẩm của chúng
tôi, nhưng không phải là cùng ngành.”
Vẻ mặt của hai cô gái đã trở nên khó coi, lén lút cũng thôi đi, nay
còn nói ra ngoài, cái tên Trương Vũ này còn coi thương người khác để
nâng cao ưu thế như vậy ư? Đã hết cách nào hình dung lòng dạ hẹp hòi
này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT