Triệu Nam Thiên cười giải thích, “Không có gì, vừa rồi tôi vô tình bị ngã.”
Vừa dứt lời, Trương Vũ tiếp lời, vẻ mặt vẫn có chút đắc ý, “Cái gì mà bị ngã? Rõ ràng là bị tôi cho ăn đấm!”
Vẻ mặt của Liễu Nhiên lập tức trở lên khó coi, cô ấy nhận ra Trương
Vũ này thật keo kiệt, anh ta vẫn cố chấp muốn gây chuyện! Anh ta cho
rằng như thế hay ho lắm sao?
Khổng Như Nguyệt cũng thấy có gì đó không ổn, quay ra nhìn Triệu Nam Thiên, sau đó nhìn Trương Vũ.
Cô ấy biết rõ năng lực của Triệu Nam Thiên, cô ấy không phải coi
thường Trương Vũ, nhưng nhìn cái kiểu ẻo lả của anh ta, sao có thể làm
tổn thương anh Thiên? Chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Cô có hơi lo lắng hỏi: “Nhiên, sao vậy?”
Liễu Nhiên bị câu hỏi của cô ấy làm cho lúng túng, nếu là Trương Vũ
hiểu lầm, cô chả muốn giải thích, nhưng cô thật sự không muốn bị người
chị em tốt hiểu lầm.
Nghĩ một lúc thì kể lại chuyện vừa rồi.
Sau khi nói xong, cô ấy còn cầm lên chiếc tất mới thay.
Khổng Như Nguyệt mở ra thì thấy có một lỗ trên tất do bị xước bởi một chiếc đinh.
Trương Vũ vẫn hơi hoài nghi, “Cô nói thật sao?”
“Thật giả cái gì? Anh đến quán bar hỏi xem, tôi và anh Thiên vào
phòng từ lúc nào? Hơn nữa tôi rõ ràng biết anh sắp tới rồi mà còn ở đây
làm chuyện đó với anh Thiên sao. Đầu óc tôi bằng đất chắc? Cứ cho là
đúng như vậy đi, vậy thì đi đâu làm chả được?”
Vừa nói dứt lời, cô ấy đột nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi có hơi
không thích hợp, cô ấy vội vàng nhìn Khổng Như Nguyệt nói: “Cái đó, Như
Nguyệt à, tớ không có ý đó, đừng hiểu lầm nhé.”
Khổng Như Nguyệt cười tiến lên trước, ôm Liễu Nhiên vào lòng, “Nhan à, không cần giải thích đâu, tớ tin cậu mà!”
Sau đó, cô ấy nhìn Trương Vũ, “Nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy thì anh cũng nên rộng lượng chút đi.”
Trương Vũ đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cũng không muốn sửa sai ngay,
tức giận nói: “Tôi vừa nãy cũng là tức quá không có suy nghĩ thấu đáo,
tôi biết, Nhiên nhà tôi sẽ không làm ra loại chuyện như thế nhưng tôi
chính là lo có một số tên lòng dạ không đứng đắn mà thôi.”
Vừa nói dứt lời, Triệu Nam Thiên còn chưa nói gì, hai cô gái mặt đã biến sắc.
Liễu Nhiên tiến lên một bước, vẻ mặt tức giận hỏi: “Trương Vũ, anh
sao vậy? Cứ phải nghĩ xấu về người khác, sao đầu óc anh đen tối quá
vậy?”
Trương Vũ cãi lại, “Sao lại thành tôi đen tối rồi? Tôi là đàn ông,
tôi hiểu rõ hơn cô nhiều, có nhiều người nhìn thì đứng đắn, nhưng lại
chẳng phải như vậy đâu!”
Liễu Nhiên vẻ mặt thất vọng, “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Trương Vũ càng đắc ý, “Cô hôm nay làm sao vậy, sao phải nói hộ cho anh ta?”
Khổng Như Nguyệt không muốn hai người cãi nhau nên cắt ngang: “Trương Vũ, nếu anh không tin anh ấy thì anh phải tin tôi? Anh Thiên sẽ không
làm những chuyện như vậy, tôi tin anh ấy!”
Trương Vũ nhất thời không trả lời, Khổng Như Nguyệt là bạn thân nhất
của Liễu Nhiên, đương nhiên anh ta biết chuyện này, cũng đã từng gặp cô
ấy vài lần.
Vốn dĩ anh ta còn đã hứa với một người bạn sẽ giúp xin số của Khổng Như Nguyệt.
Nhưng mối quan hệ giữa Khổng Như Nguyệt và tên này là gì?
Trong lòng thầm nghĩ, anh ta liền nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, “Hai người là?”
Khổng Như Nguyệt biết rằng nếu bây giờ nói khác đi, Trương Vũ chắc chắn sẽ không tin.
Cô ấy lo lắng Triệu Nam Thiên bị hiểu lầm, cô ấy cũng lo lắng việc
này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Liễu Nhiên và Trương Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT