Phòng ăn nằm ở một bên hành lang, Triệu Nam Thiên bước vào cửa trước, Liễu Nhiên bước theo sau.
“Anh Thiên, ngồi xuống trước đi. Tôi đi đón bạn trai. Anh ấy mới gửi tin nhắn, chắc sẽ đến ngay thôi.”
“Ừ.”
Liễu Nhiên vừa quay người thì chiếc tất chân đã bị chiếc ghế mắc vào.
“Cẩn thận!”
Triệu Nam Thiên nhìn thấy thì đã muộn mất rồi, chỉ nghe thấy tiếng rạch một cái, trên chiếc tất lụa trơn có một vết rạch dài!
Triệu Nam Thiên vội vàng bước tới, “Sao rồi, cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Trong lúc nói chuyện, cả hai đồng thời nhìn xuống, chiếc tất lụa bị
chiếc đinh rạch ra một đường bằng cẳng tay, may mắn là không bị thương.
Nếu là người bình thường, không nhìn kỹ thì sẽ không thể biết được,
nhưng Liễu Nhiên thì lại cao, chân dài, da trắng nõn nà, hở ra một chút
là thấy rõ.
“Thiệt tình mà, bực chết đi được!”
Liễu Nhiên có hơi buồn bực, nếu là bình thường thì không sao, không
ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, trước mặt Triệu Nam
Thiên xấu hổ thì chớ, lát nữa bạn trai sẽ tới. chẳng phải sẽ xấu hổ hơn
sao?
“Thế này đi, cô gọi cho Nguyệt, kêu cô ấy từ văn phòng qua thì mang cho cô một cái mới”.
Liễu Nhiên tỏ vẻ bực bội, “Không được, anh ấy sắp đến rồi, không kịp đâu.”
Triệu Nam Thiên cũng không kiêng dè gì “Làm sao bây giờ? Hay cứ cởi ra cho xong.”
“Đành vậy thôi”.
“Vậy cô đi thay đồ đi, bạn trai của cô tới đâu rồi? Tôi đi đón anh ấy cho!”
Liễu Nhiên vội vàng nói: “Không được, phòng vệ sinh ở tầng một. Tôi
như thế này làm sao mà xuống được? Anh ấy sẽ tới đây sớm thôi. Nếu đụng
phải anh ấy thì xấu hổ chết mất!”
Triệu Nam Thiên bật cười, xem ra hai người vẫn đang trong giai đoạn
nồng nhiệt, nếu không sao lại quan tâm đến hình tượng như vậy?
Nghĩ đến đây, anh chợt nhớ đến Thư Trúc.
Trước đây mỗi lần gặp nhau cô ta đều phải lề mề ở nhà một hai tiếng,
lúc đó cũng không hiểu lắm, bây giờ tiếp xúc với con gái nhiều hơn, ít
nhiều anh cũng hiểu được suy nghĩ của con gái.
“Vậy cô thay đồ ở đây đi, tôi ra cửa canh giúp cô!”
Triệu Nam Thiên vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, sợ Liễu Nhiên xấu hổ nên cũng không quay đầu nhìn lại.
Liễu Nhiên cắn môi không nói gì, chả trách Như Nguyệt ngày nào cũng
nhắc đến anh ấy, không nghĩ được là anh ấy lúc ân cần lại cũng khá là ga lăng đấy.
Cô trong đầu vừa suy nghĩ lung tung, vừa vội vàng tìm ghế chặn cửa.
Không phải là không tin Triệu Nam Thiên, mà là cảm thấy không an
toàn, dù sao muốn cởi quần liền, trước tiên phải cởi quần đùi denim.
“Thật là, chỗ rách nát này, sau này không bao giờ tới nữa!”.
Liễu Nhiên kiểm tra xung quanh, sau đó thì khuôn mặt đỏ bừng, cởi cúc thắt lưng của mình ra.
Triệu Nam Thiên đứng ở cửa như thần giữ cửa, mấy người phục vụ muốn giao đồ ăn cũng bị anh ngăn lại.
Dường như cảm thấy hơi xấu hổ, đang định lấy một điếu thuốc ra thì một tiếng hét đột ngột vang lên từ bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT