Đối với chuyện này, có không hề có lý do không thể chấp nhận nào cả. Có sự ủng hộ của Từ Hoa Dương, bất kể là đối với cô hay đối với Tô Phong đều là một chuyện tốt đẹp.

Nhưng cô không muốn bàn về chuyện này trước mặt Triệu Nam Thiên.

Trải qua nửa tháng ở chung ngắn ngủi, cô cũng dần dần hiểu rõ tính tình của Triệu Nam Thiên. Anh chàng này có chút chủ nghĩa đàn ông.

Nếu như ở trước mặt anh tiếp nhận sự thân thiện và cơ hội mà Từ Hoa Dương đưa ra, liệu anh có nảy sinh khúc mắc trong lòng hay không?

Ngay cả Tô Mục Tuyết cũng không phát hiện, lần này cô lại thực sự đứng ở vị trí của triệu động bắt đầu suy nghĩ vấn đề.

Triệu Nam Thiên nhìn ra chỗ khó xử của Tô Mục Tuyết, cũng biết tầm quan trọng của cuộc đàm phán lần này đối với cô. Nếu không con người luôn kiên quyết như cô sẽ không do dự thế này.

Tuy rằng anh không thể giúp được việc gì cho Tô Mục Tuyết, nhưng cũng không muốn kéo chân cô lại vào lúc này.

Nghĩ một chút bèn nói: “Không sao, nếu đã là bàn chuyện công việc vậy em mau đi làm đi.”

Tô Mục Tuyết thở một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Vậy anh…”

“Không cần quan tâm đến anh, anh dọn dẹp một chút cũng phải đi làm giờ đây.”

Từ Hoa Dương mắt thấy hai người trao đổi với nhau, quả thực ghen tỵ đến phát điên, vội vàng ngắt lời nói: “Mục Tuyết, đại diện tập đoàn Đại Phong sẽ tới ngay bây giờ, chúng ta vẫn nên mau chóng đi thôi. Tốt nhất là thảo luận thống nhất trước một vài chi tiết ở trên xe.”

Tô Mục Tuyết gật đầu, trước khi ra khỏi nhà còn nói một câu: “Buổi tối tôi sẽ về ăn cơm.”

Triệu Nam Thiên biết Tô Mục Tuyết là đang khiến anh đỡ buồn, nhận lời: “Ừ, để anh nấu cơm.”



Anh tiễn đoàn người ra ngoài cửa, tận mắt nhìn thấy Tô Mục Tuyết lên xe của Từ Hoa Dương.

Có thể nhìn ra được, lần này Từ Hoa Dương trở về Đông Châu là có sự chuẩn bị trước. Một chiếc xe Bentley màu xám bạc còn có lái xe, phong độ ngời ngời. Cho dù có đối đầu với Ngụy Bắc Minh cũng không hề ở thế yếu chút nào.

Từ Hoa Dương lịch sự đưa dì Đào ngồi xuống ghế phó lái, còn mình cùng Tô Mục Tuyết sóng vai ngồi ở hàng ghế sau. Tên này không giấu nổi sự đắc ý trong lòng, khi bước lên xe còn quăng lại một ánh nhìn đầy khiêu khích.

Triệu Nam Thiên bật cười. Xem ra tên Từ Hoa Dương này còn thật sự là một kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, nhưng không dễ nói điều gì với Tô Mục Tuyết.

Mắt thấy đoàn người đi xa, anh cũng thu dọn rồi đi ra ngoài.

Hai người Từ Minh và Tiểu Ngũ đã đến từ rất sớm, nhìn thấy Triệu Nam Thiên bọn họ đồng thanh lên tiếng chào hỏi.

Từ Minh không nhịn được bắt đầu tám chuyện trước.

Triệu Nam Thiên lười ứng phó, chào Tiểu Ngũ một câu: “Buổi sáng ngày mai đến Cửu Vinh báo cáo, cậu chuẩn bị một chút.”

Tiểu Ngũ bị dọa một trận: “Nhanh như vậy sao?”

“Là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi. Sở dĩ hôm qua chúng ta có thể bình an thoát hiểm vẫn là có trưởng ban Đường của Cửu Vinh ra mặt. Nếu có thể làm tốt chuyện này, đối với lợi ích của cậu không cần nói cũng biết.”

“Anh Thiên, anh yên tâm, em nhất định sẽ không để anh phải mất mặt.”

Triệu Nam Thiên vỗ vai anh ta, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, cậu giúp tôi điều tra một chút thông tin.”

“Anh Thiên, anh muốn điều tra cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play