Dì Đào không muốn làm trò lật mặt với Tô Mục Tuyết trước mặt Từ Hoa Dương, nhưng cũng không thể không nhắc nhở: “Nhà này là tài sản của nhà họ Tô, trước khi bố con hôn mê chỉ định cho mẹ quản lý sự vụ lớn nhỏ của nhà họ Tô, đương nhiên mẹ có tư cách xử lý.”

Tô Mục Tuyết mạnh miệng đáp trả: “Căn cứ theo thỏa thuận của chúng ta, vậy cũng là nửa tháng sau, không phải dì muốn nuốt lời đó chứ?”

Nhất thời dì Đào không biết nên nói gì tiếp theo.

Tô Mục Tuyết tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy thì hiện giờ bà không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi, càng không có quyền đuổi người của tôi đi.”

Triệu Nam Thiên không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận vui sướng trước giờ chưa từng có, nhất là cảm giác được Tô Mục Tuyết bảo vệ quả thực vô cùng sảng khoái.

Từ Hoa Dương ít nhiều biết một chút quan hệ của Tô Mục Tuyết và dì Đào, vội vàng lên tiếng chen vào: “Dì Đào, thôi bỏ đi, có chuyện gì có thể từ tốn nói với nhau. Mục Tuyết cô ấy cũng không dễ dàng gì.”

Tô Mục Tuyết căn bản không cảm kích chút nào, cương quyết nhìn anh ta: “Đây là chuyện riêng của nhà tôi, anh có quyền gì mà lắm lời? Từ Hoa Dương, hiện giờ chúng ta chỉ là bạn, mong rằng anh không quên điểm này.”

Không đợi Từ Hoa Dương giải thích, dì Đào đã đỡ lời giúp anh ta: “Từ lúc nào mà Hoa Dương đã thành người ngoài, năm đó hai đứa bọn con không phải chơi thân lắm sao? Mẹ vẫn rất thích nó, cũng đã coi nó là người một nhà từ lâu.”

Những lời này bà ta nói có chút trái lương tâm.

Năm đó dì Đào cũng chán ghét Từ Hoa Dương không thua kém gì so với Triệu Nam Thiên bây giờ, thậm chí còn hơn.

Dù nói thế nào đi nữa, Triệu Nam Thiên cũng không tiêu một đồng tiền nào của nhà họ Tô, không nhận bất kỳ lợi ích nào của bà ta, cho dù không có bản lĩnh gì những vẫn coi như anh có chút khí phách.

Nhưng Từ Hoa Dương này không như vậy, một thằng con trai nghèo túng từ đầu đến chân, chẳng có gì ngoài cái mã đẹp trai, ngay cả học phí và sinh hoạt phí lúc du học năm đó cũng là Tô Mục Tuyết lén lút giấu người trong nhà giúp đỡ.



Năm đó dì Đào muốn chia rẽ bọn họ, dốc hết sức thúc đẩy hôn sự của Tô Mục Tuyết và Ngụy Bắc Minh cũng là xuất phát từ điểm này.

Đương nhiên sau đó lại xảy ra chút biến cố khiến cho kế hoạch của bà ta hoàn thành trước thời hạn.

Chỉ là không ngờ rằng, giữa đường lại nhảy ra một tên như Triệu Nam Thiên.

Tuy rằng bà ta không thích Từ Hoa Dương, nhưng so với khí phách của Triệu Nam Thiên có chút đáng thương, so với lợi ích mà anh đã đem lại cho nhà họ Tô sau khi ở bên cạnh Tô Mục Tuyết, đương nhiên cũng không đáng để nhắc tới.

Mặc dù dì Đào cũng có rất nhiều nghi ngờ về lịch sử gia đình của anh, nhưng trước mắt không nghĩ được nhiều như vậy.

Tô Mục Tuyết sững sờ nhìn chằm chằm dì Đào, có chút không vui nói: “Năm đó là năm đó, còn nhắc lại làm gì?”

Nói xong cô liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút, đây là chồng của tôi, Triệu Nam Thiên.”

Lời nói vừa dứt, Tô Mục Tuyết kéo cánh tay triệu động cực kỳ tự nhiên.

Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ, ngoài ở trước mặt người nhà ra, chỉ e đây là lần đầu tiên cô chủ động giới thiệu với người ngoài về quan hệ của hai bọn họ, hơn nữa còn làm vậy trước mặt tình địch.

Vì vậy lúc bị Tô Mục Tuyết kéo tay, anh vẫn cảm thấy có chút mơ màng, như thể mọi thứ trước mắt đều là một giấc mơ.

Dì Đào nghe thấy những lời này, sắc mặt đã khó coi đến một mức nhất định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play