Điều cô ta có thể làm lúc này là ngăn tên Đao ca lại, nếu như để Đao
ca đi lấy khẩu cung thật thì muốn đưa Triệu Nam Thiên ra khỏi trại giam
lại càng khó hơn.
Đao ca tiến lên nửa bước, hơi thở nóng rực lập tức phả vào hai má
trắng nõn của Vương Như Nguyệt: “Ai da, không ngờ em lại quan tâm đến
cậu ta như vậy? Nếu như em nói rằng quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi thì tôi cũng chẳng tin đâu! Mọi chuyện là như thế nào
vậy, cô tình nhân bé nhỏ?”
Nghe những từ ngữ dơ bẩn từ trong miệng của Đao ca, Vương Như Nguyệt
cố nén sự buồn nôn, cười với vẻ cứng ngắc: “Đao ca, anh đừng có nói
giỡn, cậu ấy thật sự là em trai của tôi, việc hôm nay là cậu ấy nhất
thời có chút kích động, mong anh khoan dung, cho cậu ấy thêm một cơ hội
có được không? Nếu có điều kiện gì anh cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết
sức đáp ứng!”
Đao ca lắc lắc cổ: “Em gái Như Nguyệt này, nói thật cho em biết, tên
họ Triệu lần này chết chắc rồi, nếu không thì sau này tôi còn mặt mũi
đâu mà ra ngoài chứ?”
Nói đến đây, hắn ta dừng một chút: “Thế nhưng…Nếu như em gái Như
Nguyệt đã cầu xin thì cũng không phải là không thể thương lượng lại.”
Vương Như Nguyệt như nắm được một tia hy vọng: “Đao ca, anh thật sự nguyện ý cho cậu ấy một cơ hội sao?”
Đao ca cười ha ha, bàn tay to dừng ở bên eo của Vương Như Nguyệt,
không ngừng di chuyển: “Cho cậu ta một cơ hội cũng không phải là không
thể!”
Cả người Vương Như Nguyệt nổi cả da gà, cô ta cảm thấy có một con cá
trê béo ngậy đang bơi quanh eo mình, thế nhưng vì sợ sẽ chọc giận đối
phương nên cô ta cố gắng nén cảm giác ghê tởm trong lòng.
Chị ấy cố gắng tươi cười: “Đao ca, nếu như anh thật sự nguyện ý cho
cậu ấy thêm một cơ hội, tôi sẵn sàng chia một phần lợi nhuận của Huy
Hoàng cho anh!”
Đao ca nếm được lợi ích, vị thấm vào tận xương tủy nên tăng thêm vài
phần sức lực: “Thương lượng tiền bạc làm tổn thương tình cảm quá? Như
vậy đi, anh có một khách sạn lớn ở Đông Châu mới mở mấy gian, nếu như em gái Như Nguyệt có thời gian qua đó ngồi một chút thì chuyện gì cũng có
bàn được.”
Vương Như Nguyệt né tránh tay của hắn ta, nói với vẻ không vui: “Đao
ca, Vương Như Nguyệt tôi không phải là loại người như vậy, không thể đổi sang điều kiện khác được sao?”
Đao ca nắm lấy tay của chị ấy rồi đưa lên mũi ngửi, dùng sức hít một
hơi nói: “Mười hai giờ đêm nay tôi sẽ gửi số phòng cho em, nếu như lúc
đó không nhìn thấy bóng dáng của em thì em cứ chờ mà thu dọn hành lý cho cái tên họ Triệu đó đi!”
Nói xong những lời này, hắn ta liền cười ha ha với vẻ đắc ý.
Có điều hắn ta không nói rõ ra chính là cho dù hôm nay Vương Như
Nguyệt có chủ động dâng lên tận cửa thì Triệu Nam Thiên cũng không tránh khỏi việc vào tù được.
Thật ra không phải là hắn ta muốn nuốt lời mà căn bản là án tử này không đến lượt hắn ta nhúng tay vào.
Hôm nay tới gặp mặt công an cũng chỉ là nghĩ cách thoát thân tạm thời mà thôi, hắn ta chỉ là một tên vô danh trong đám xã hội đen thì làm gì
có ảnh hưởng lớn như vậy đưa Triệu Nam Thiên ra tòa chứ?
Có một cuộc điện thoại vừa gọi tới bệnh viện, người nói chuyện là một giọng nữ rất êm tai.
Thế nhưng Đao ca không dám có một chút bất kính nào, đối phương chỉ
có một yêu cầu chính là hắn ta chỉ cần tới công an lấy khẩu cung, chuyện còn lại thì không cần phải xem vào.
Tuy rằng Đao ca không biết đối phương là ai, thế nhưng có một điều
chắc chắn đó là hắn ta không thể đắc tội nổi với người phụ nữ này.
Đêm nay, có hơn 10 người bị giam lại, ngoài ba người Triệu Nam Thiên
thì còn có mấy tên bảo vệ ra tay của Huy Hoàng, còn số người còn lại đều là thuộc hạ của hắn ta.
Nhưng trước khi xuất viện, cả bảy thuộc hạ đều được trắng án, điều kiện duy nhất là đẩy hết tội lên cho Triệu Nam Thiên.
Đao ca không phải là kẻ ngốc, hắn ta cũng nhìn ra được có người muốn bỏ đá xuống giếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT