Hơn nữa phía sau còn có năm sáu tên tay chân đứng trợ thế, nếu là
người bình thường thì chỉ sợ vừa đối mặt đã bị dọa nhũn chân rồi.
Triệu Nam Thiên lại căn bản không thèm để trong lòng, núi đao biển
lửa còn không làm cho anh nhăn mày, loại tình huống nhỏ nhặt trước mắt
này càng không thể khiến anh lùi bước.
Anh chỉ hơi kinh ngạc vì cách Đao ca nói chuyện và làm việc rất có
trình độ, tối thiểu so với Mã Cường thì giỏi hơn rất nhiều, mặc dù là
dân du côn nhưng không phải cứ mở miệng ra là kêu đánh kêu giết.
Lưu manh không đáng sợ, nhưng lưu manh có văn hóa dù thế nào vẫn khiến người ta phải cẩn trọng.
Nghĩ vậy, Triệu Nam Thiên liền tiếp lời nói: “Đao ca, vì bà chủ coi
trọng nên mới cho em một chân kiếm miếng ăn ở đây, nếu gặp chuyện liền
trốn thì sau này còn biết kiếm cơm thế nào? Còn về phần quy củ, chẳng
phải đều là từ thương lượng mà ra sao.”
Sắc mặt Mã Hùng Dũng càng thêm khó coi: “Tên họ Triệu kia, con mẹ nó, đừng tưởng cậu có tổng giám đốc Vương làm chỗ dựa thì tôi không dám làm gì cậu, lúc ông đây kiếm miếng cơm ở Huy Hoàng thì không biết cậu còn
đang ở đâu đâu! Chen ngang vào chuyện làm ăn của tôi, cậu ngại sống quá
lâu rồi à?”
Lời vừa nói xong liền ra hiệu với người đứng sau.
Vốn dĩ tưởng rằng Triệu Nam Thiên chỉ đến đây đục nước béo cò thôi,
nhưng không ngờ tên này lại muốn qua mặt anh, chiếm chỗ của anh.
Chặt đứt đường tài lộc của người ngang với thù giết cha mẹ, nếu Triệu Nam Thiên đã nói ra ý định như vậy thì đừng trách anh ta trở mặt với
Vương Như Nguyệt.
Tình hình phức tạp, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận hỗn chiến.
Vương Như Nguyệt cũng không đoái hoài tới tình cảnh của bản thân nữa, lớn tiếng quát: “Mã Hùng Dũng, anh muốn làm gì?”
Mã Hùng Dũng ngây người một lát, không ngờ Vương Như Nguyệt cũng ở đây!
Đao Ca cười sang sảng một tiếng, vỗ tay nói: “Nếu như tôi đoán không
nhầm thì vị này chính là bà chủ mới của Huy Hoàng chúng ta, Tổng giám
đốc Vương phải không?”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều thuận thế nhìn lại.
Vương Như Nguyệt vốn là hạc giữa bầy gà, bị người ta nhìn như thế thì lập tức không thể che giấu tiếp nữa.
Mã Hùng Dũng ngẩn người, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Dù thế nào đi chăng nữa thì Vương Như Nguyệt cũng là bà chủ của Huy
Hoàng, nếu như thật sự trở mặt thì anh ta không chiếm được lý lẽ.
Thế nhưng cứ trơ mắt nhìn mình bị Triệu Nam Thiên thay thế như vậy, dù như thế nào anh ta cũng không làm được!
Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, anh không muốn Vương
Như Nguyệt cùng đi vào chính là sợ ngày càng rắc rối, nhưng Đao Ca đã
chủ động gọi ra thân phận của Vương Như Nguyệt thì sợ là không tránh
khỏi chuyện này.
Thật đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, vốn chỉ là một chút phiền toái nhỏ, bây giờ lại càng dây dưa càng nhiều!
Vương Như Nguyệt thấy không tránh được nữa bèn dứt khoát thoải mái đi ra.
“Đây chính là Đao Ca à? Vương Như Nguyệt em ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu!”
Lời này của Vương Như Nguyệt nói rất hay, hơn nữa trông cô ta cũng xinh đẹp, rất dễ tạo hảo cảm cho người khác.
Nhất là lúc cô ta tách mọi người đi ra, vóc người cao gầy đã lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường.
Đao Ca đánh giá một lát rồi vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Em Như
Nguyệt khách khí quá rồi, từ lâu đã nghe nói Huy Hoàng đổi bà chủ mới,
vẫn luôn muốn tới thăm hỏi, kết quả lại kéo tới tận hôm nay, là do lễ
nghĩa của anh không chu toàn!”
Nói đoạn, anh ta đã lách qua bàn trà, chủ động bắt tay.
Vương Như Nguyệt không thể từ chối nên bèn khách sáo vươn tay ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT