Một anh chàng trẻ tuổi cao to, đôi mắt trong sáng, trông có vẻ hào hoa phong nhã, tên nhóc như vậy đi trên đường anh ta sẽ không liếc mắt nhìn lấy một cái.

Thật sự nghĩ mãi mà không ra, anh ta lấy lá gan ở đâu ra mà dám gây sự với Đao ca? Lại còn gây ra phiền toái lớn như vậy.

May mà Đao ca tỉnh táo, trốn được cái chai trong tay anh ta, nếu Đao ca thực sự bị thương ở Huy Hoàng thì mới đúng là phiền toái!

Nhưng cho dù như thế thì cũng không thể tránh được việc nhận lỗi, lại còn phải bao tiền ăn chơi hôm nay, nhân tiện lại còn phải mời Đao ca một bữa rượu an ủi.

Một lần thế này tốn kém không biết bao nhiêu tiền.

Đao ca nghiêng người dựa vào trên sô pha, giọng nửa thật nửa giả hỏi: “Hùng Dũng, chỗ này cậu trông nom thế nào vậy? Anh đây còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đâu, thế mà đã ăn phải một chai rồi. Thế nào, là cậu sắp xếp à?”

Mã Hùng Dũng vừa rồi còn mang bộ dạng trâu bò ghê gớm đứng trước mặt Vương Như Nguyệt thì bây giờ trước mặt Đao ca đã biến thành dáng vẻ thằng cháu nhỏ.

Anh ta lau mồ hôi nói: “Đao ca, sao anh lại nói như vậy? Em nào dám có lá gan đó?”

Đao ca kiêu ngạo bắt chéo chân nói: “Được, vậy việc hôm nay cậu xem rồi làm đi, tôi đang chờ đây!”

Anh ta tiếp nhận điếu thuốc Mã Hùng Dũng đưa tới rồi thuận thế dựa người vào trong sô pha.

“Đao ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ trả cho anh một kết quả vừa lòng.”

Mã Hùng Dũng cúi đầu nhả ra một vòng khói rồi mới nghiêng đầu qua: “Là mày ra tay phải không?”

“Là tôi đấy thì sao?”

Triệu Nam Thiên nghe thấy này giọng nói này liền cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn, quả đúng là vậy, người đang nói chuyện đúng là Tiểu Ngũ, bị mấy tên đàn em của Đao ca ép ở một bên.



Nhưng may là trên người cũng không có vết thương nào quá đáng, chỉ có vài chỗ xanh tím ở hai bên má.

Anh biết tính cách của Tiểu Ngũ, nếu không phải chuyện gì lớn nhất định cậu ta sẽ không gây ra chuyện phiền toái như vậy.

Hơn nữa, cho dù thật sự là Tiểu Ngũ gây ra phiền toái thì Triệu Nam Thiên cũng không thể mặc kệ, anh em của anh còn chưa tới lượt người ngoài đến dạy dỗ.

Còn chưa đợi Triệu Nam Thiên mở miệng Mã Hùng Dũng phía bên kia đã hung ác nói: “Cái tay nào đánh người? Chặt nó đi cho tôi.”

Đám chân tay của Đao ca nhao nhao muốn thử, xôn xao hô hào.

“Con mẹ nó, vậy thì quá dễ cho nó!”

“Đúng vậy, dám cả gan động vào Đao ca, con mẹ nó, mày chán sống rồi à?”

“Chặt hai tay nó, cho nó nhớ lâu.”

Mắt thấy hai tên tay chân của Mã Hùng Dũng đã bước lên phía trước Triệu Nam Thiên cũng chẳng quan tâm được nhiều nữa, anh nhảy ra khỏi đám người, quát ra tiếng rất to: “Dừng tay!”

Tiếng nói này không hề nhỏ, lại cực kỳ gây chấn động, tiếng nói hùng hồn vang ầm ầm trong phòng bao, khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ.

Bao gồm cả Đao ca, anh ta cũng liếc mắt nhìn qua.

Mọi người trong phòng bao đều bị ánh mắt kia quét qua, theo bản năng dịch dần sang hai bên, để lộ ra một khoảng trống có bóng dáng Triệu Nam Thiên đang đứng.

Có điều, ánh mắt của anh ta chỉ liếc qua người Triệu Nam Thiên rồi lại bị Vương Như Nguyệt ở cách đó không xa hấp dẫn.

Vương Như Nguyệt có vẻ ngoài rất xinh đẹp, đôi mắt phượng quyến rũ làm cho cô ta lập tức trở nên nổi bật giữa đám đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play