Hai người bắt tay làm việc cùng nhau đều là vì nhu cầu tiền bạc, nếu
không phải bất đắc dĩ thì Mã Hùng Dũng nhất định sẽ không trở mặt.
Triệu Nam Thiên giằng co trong phòng vệ sinh cả nửa ngày sắc mặt mới khôi phục lại bình thường.
Anh vừa mở cửa thì Từ Minh ở phía sau đã sáp đến gần: “Anh Thiên, anh không sao chứ?”
Triệu Nam Thiên hứng nước rửa mặt nói: “Không sao, vừa rồi tôi cố ý
uống nhiều đấy, nếu không tên họ Mã kia sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Từ Minh đứng sau tức giận bất bình: “Mẹ nó, em nhìn cái tên họ Mã đấy đã thấy không thích rồi, cái mắt híp gian tà cứ nhìn chằm chằm chị Như
Nguyệt không rời, đợi lát nữa em tìm một chỗ không người dần cho anh ta
một trận.”
Triệu Nam Thiên giặt khăn tay xoa lên mặt, kéo cậu ta đến một bên ban công hút thuốc.
“Không cần phải tức giận nhất thời, không phải tôi sợ anh ta, mà là
không có lý do gì để động đến anh ta cả, hơn nữa dù có thật sự đánh anh
ta thì chúng ta cũng chẳng được lợi gì.”
Từ Minh không cam lòng: “Vậy cứ bỏ qua như thế sao?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ, cậu
thật sự muốn đánh chạy tên họ Mã luôn à, nếu vậy thật thì hai anh em ta
ai đủ sức chống đỡ cho Huy Hoàng?”
Anh cảm thấy tên nhóc Từ Minh này không tệ, chỉ là làm việc hơi thiếu lề lối, đôi khi còn dễ dàng hành động nông nổi, bất chấp hậu quả.
Sau khi trở lại Đông Châu, Triệu Nam Thiên cũng bị ăn quả đắng vài lần mới từ từ rút ra bài học.
Nếu thật sự muốn đánh tên họ Mã phải bỏ chạy thì quá dễ dàng, một mình anh cũng có thể làm được, nhưng sau đó thì sao?
Duy trì club đêm không thể chỉ dựa vào nắm đấm, có quá nhiều mối quan hệ dây dưa, Vương Như Nguyệt không xử lý được, anh cũng không xử lý
nổi, nhất định phải có người như Mã Hùng Dũng làm cân bằng ở giữa.
Từ Minh vẫn không tin: “Anh Thiên, anh mà cũng không chắc chắn à?”
Triệu Nam Thiên bật cười: “Tôi cũng không phải thần thánh.”
Từ Minh ảo não: “Nhưng em không nhịn được.”
Triệu Nam Thiên hút một hơi thuốc: “Nhẫn nhịn? Không đến nỗi như thế, cứ coi như là nể mặt chị Như Nguyệt đii. Nếu tên họ Mã đó biết khiêm
tốn hơn thì tôi sẽ tôn trọng anh ta như đội trưởng, còn nếu không thì
tôi sẽ bắt anh ta nôn ra cả gốc lẫn lãi.”
“Được, anh Thiên, em nghe lời anh!”
Từ Minh cười khì khì, cậu ta rất thích giọng điệu này của Triệu Nam
Thiên, cũng đã thử bắt chước mấy lần rồi, nhưng vẫn không thể bắt chước
ra được đúng kiểu cách đó.
“Đi, quay về đi nào, nhìn xem tên họ Mã kia còn bày ra được những trò gì.”
Dập tàn thuốc hai người một trước một sau trở về phòng bao.
Lần này Mã Hùng Dũng uống rất nhiều rượu, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, không có hành động quá khích gì.
Mãi đến khi Triệu Nam Thiên ngồi xuống, anh ta mới cụng chén rượu
nói: “Cậu em Triệu, cuối cùng cậu cũng quay lại, nào, chén rượu này chị
Như Nguyệt không uống thì hai người chúng ta uống cạn.”
Triệu Nam Thiên nhìn cảnh này lông mày nhướng lên, quả nhiên là người không tự dưng hiếu khách, há miệng thì mắc quai.”
Trên bàn có một chai rượu ngoại, mặc dù Triệu Nam Thiên không nhận ra là loại gì, nhưng nhìn thấy trên nhãn chai rượu có mấy con số màu đỏ
tươi, 96 độ!
Anh đã nghe nói về thứ này vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên thực sự được nhìn thấy, rượu được chưng cất với nồng độ rất cao, gọi là “Nước
sinh mệnh”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT