Mã Hùng Dũng còn chưa mở miệng thì Triệu Nam Thiên đã có ấn tượng
không tốt với anh ta, nhìn điệu bộ của anh ta có chỗ nào giống với đội
trưởng đội bảo vệ đâu chứ? Nếu không biết còn tưởng rằng anh ta mới là
ông chủ nơi này đấy!
Quả nhiên, Mã Hùng Dũng vừa mở miệng ra đã nói mấy lời đầy vẻ tức
giận: “Chị dâu, chị đến đây sao không nói cho tôi biết trước một tiếng
vậy?”
Triệu Nam Thiên cảm thấy rất sai à nha, Vương Như Nguyệt quay về địa
bàn của mình mà còn phải chào hỏi anh ta một tiếng, anh ta là cái thá gì chứ?
Ngược lại Vương Như Nguyệt ở bên này lại chẳng cảm thấy có gì bất
thường, vẫn mỉm cười nói: “Sợ anh bận rộn nên tôi không nói với anh.”
Mã Hùng Dũng lắc đầu: “Sao lại khách sáo với người nhà mình như thế?
Lần sau chị có đến nữa thì cứ bảo tôi sắp xếp cho, chứ để chị sắp xếp
tên này tôi không yên tâm!”
Triệu Nam Thiên nghe đến đây đã hiểu tại sao Vương Như Nguyệt lại muốn sắp xếp mình vào đây làm rồi.
Giọng điệu nói chuyện vừa nãy của Mã Hùng Dũng hoàn toàn là đang tự
cho mình là chủ nơi này, khiến chị ấy không thể không đối đãi với anh ta một cách cẩn thận được!
Sắc mặt Vương Như Nguyệt cũng hơi thay đổi, nhắc nhở một câu: “Đội
trưởng Mã Hùng Dũng, sau này anh cũng đừng gọi tôi là chị dâu này chị
dâu nọ nữa, tôi với anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Mã Hùng Dũng vỗ thật mạnh vào ót một cái: “Dạ dạ dạ, chị Như Nguyệt
nói rất đúng, sau này chúng ta sẽ xưng là chị em với nhau, không còn
liên quan gì đến tên họ Hàn kia nữa, vậy chị cũng đừng gọi tôi là đội
trưởng Mã Hùng Dũng nữa cứ dứt khoát gọi tôi là Mã Hùng Dũng, nếu không
thì gọi tôi là Hùng Dũng cũng được!”
Triệu Nam Thiên nhíu mày, ấn tượng vừa nãy anh đối với anh ta cũng rơi xuống vực sâu.
Dẫu gì cũng là người phụ trách công việc bảo vệ ở Huy Hoàng, chuyện
xưng hô chị chị em em thế này Vương Như Nguyệt chủ động đề ra thì hợp
lý, chứ Mã Hùng Dũng lại là người mở miệng nói chuyện này trước là như
thế nào đây?
Hơn nữa anh thấy ánh mắt của Mã Hùng Dũng cũng có hơi không đúng, từ
lúc bước vào đến giờ vẫn luôn nhìn lên người Vương Như Nguyệt mãi chẳng
rời, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy anh ta liếc nửa mắt người nào
khác trong phòng karaoke nữa cả.
Triệu Nam Thiên cười nhạt, anh ta giống y hệt như những gì Vương Như
Nguyệt nói lúc nãy chẳng sai chút nào, e rằng nếu như tên Mã Hùng Dũng
này thật sự có mấy suy nghĩ không nên có, vậy thì nuốt trọn Huy Hoàng
thôi chưa đủ, anh ta còn muốn “ăn” cả Vương Như Nguyệt nữa.
Thấy Vương Như Nguyên bên kia không chống đỡ được, lại không thể nào
trở mặt được, Triệu Nam Thiên bước lên phía trước: “Chị Như Nguyệt,
người này là đội trưởng Mã Hùng Dũng đúng chứ, sao chị không giới thiệu
cho tôi biết vậy?”
Một câu nói của Triệu Nam Thiên đã chỉ đích danh rõ thân phận của mình, cũng chỉ đích danh thân phận của Mã Hùng Dũng.
Làm cho hai người ở đó đều sửng sốt.
Vương Như Nguyệt thở dài một hơi, quả thực cô ta đang không thể chịu
được cái miệng ăn nói thối tha của tên Mã Hùng Dũng này, nếu như Triệu
Nam Thiên không đến giải vây thì cô ta cũng sẽ nghĩ cách khác để tự giải vây thôi.
“Nào Nam Thiên, để chị giới thiệu với em, người này là người phụ
trách công việc bảo vệ ở Huy Hoàng chúng ta, là đội trưởng Mã Hùng Dũng
em phải gọi anh ấy một tiếng đàn anh đấy!”
Nói xong, cô lùi về sau nửa bước đứng đến bên cạnh Triệu Nam Thiên.
Lúc này Mã Hùng Dũng mới phát hiện ở bên cạnh Vương Như Nguyệt còn có một người đàn ông nữa.
Vốn dĩ anh ta không để trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Vương Như
Nguyệt nói chuyện, nhìn thấy cánh tay cô khoác lên vai Triệu Nam Thiên
cực kỳ tự nhiên, lúc này sắc mặt anh ta cũng đã trở nên có hơi khó coi,
khi nhìn về phía Triệu Nam Thiên, ánh mắt anh ta còn mang thêm vẻ thù
địch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT