Triệu Nam Thiên mặt mo đỏ ửng, sao anh có thể thừa nhận loại chuyện bị vợ quản nghiêm này, vội vàng tránh né không muốn nói đề tài này.

Chẳng qua là cũng may, sau đó Vương Như Nguyệt cũng không có hành động động chạm gì quá mức nữa

Rất nhanh, một đoàn người đi tới mục tiêu, karaoke Huy Hoàng.

Triệu Nam Thiên còn nhớ rõ, lần đầu tiên quen biết Vương Như Nguyệt ngay ở chỗ này, lúc ấy là chú Vương dẫn đường, ngày đó còn náo loạn ra không ít trò cười.

“Chị Như Nguyệt, tại sao lại là nơi này vậy?”

Cậu ta thuận mồm hỏi một câu, đồng thời trong lòng cũng hơi nghi hoặc một chút, Vương Như Nguyệt lần trước ở đây bao phòng riêng, lại là gọi mấy chàng trai đến tiếp rượu, làm cho tam quan của cậu ta đổi mới không ít, chẳng lẽ hôm nay lại muốn chơi cái trò gì mới?

Triệu Nam Thiên lặng lẽ muốn rút lui, đến quán rượu bình thường xã giao một chút cũng không có gì, nhưng đi đến những nơi thanh sắc thế này, trong lòng của anh vẫn có chút kháng cự.

Cũng không phải là không thích, đàn ông mà, ai mà không có chút phong lưu chứ?

Mà dù sao thì cũng đã kết hôn rồi, có một số việc không thể lại dựa vào yêu thích mà làm.

Chẳng hạn như việc Tô Mục Tuyết không thừa nhận sự giới hạn của giấy đăng kí kết hôn, chẳng qua là trong lòng Triệu Nam Thiên đó lúc nào cũng là một đường ranh giới, không dám tùy tiện đụng vào.

Vương Như Nguyệt kỳ quái hỏi: “Làm sao, cậu không thích nơi này af?”

Không chờ Triệu Nam Thiên mở miệng, đã bị người ta nói trước: “Thích, thích chứ!”

Lúc Từ Minh nói lời này, tròng mắt đã bay về phía cổng Karaoke, cũng y hệt như lần trước, trước cổng là hai hàng cô gái trẻ tuổi đứng ở đó, mang tất đen, đôi chân dài miên mang đủ để hấp dẫn ánh mắt bất kỳ một người đàn ông qua đường nào.



Tiểu Ngũ mặc dù không nói chuyện, chẳng qua là gương mặt nghẹn đỏ lên, đến cả mấy giọt mồ hôi trên trán cũng hiện lên thấy rõ.

Triệu Nam Thiên liếc mắt, cười mắng: “Cậu thích thì cứ ở lại chơi đi, tôi đi về trước.”

Không đợi Vương Như Nguyệt mở miệng, Từ Minh vội vàng kéo lại Triệu Nam Thiên: “Anh Thiên, anh cũng không thể đi, hai bọn em không có mặt mũi lớn như vậy nếu anh đi rồi, chị Như Nguyệt còn không đuổi bọn em ra ngoài hay sao?”

Triệu Nam Thiên im lặng, cái tên này làm sao giống như là tám đời chưa từng thấy người phụ nữ vậy?

Từ Minh bất mãn nói: “Anh Thiên, anh đây là người no không biết nổi khổ của kẻ cơ hàn, được rồi, hôm nay anh thì hay rồi, được chị Như Nguyệt chăm sóc cho tận tình, em và Tiểu Ngũ cô đơn quá đi thôi!”

Sắc mặt Triệu Nam Thiên đen lại, mẹ nó, cái gì gọi là anh được chị Như Nguyệt tận tình chăm sóc? Lời này nếu là truyền đến tai Tô Mục Tuyết, vậy không phải là cô ấy sẽ đuổi anh ra khỏi nhà sao?

Từ Minh tự biết mình nói sai, vội vàng xin thứ lỗi: “Anh Thiên, đừng đánh, em sai rồi!”

Vương Như Nguyệt ở một bên thú vị cười: “Các cậu đã thương lượng xong chưa?”

Nói xong, chị còn giơ tay chào hỏi một chút.

Chỉ thấy ở phía cổ quán Karaoke, một người mang dáng vẻ trong giống người quản kí bước tới.

“Tổng giám đốc Vương, cô đã tới, phòng riêng đều đã chuẩn bị xong hết rồi!”

Quản lý ở phía trước dẫn đường, một đoàn người rất nhanh liền lên tầng cao nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play