Triệu Nam Thiên cũng không có đắn đo quá nhiều, đường cũng nên từng
bước một đi, cơm cũng nên từng miếng từng miếng một mà ăn, chuyện tình
cảm không thể gấp.
Nghĩ đến đây, anh lại gửi tin nhắn nhắn cho Tô Mục Tuyết.
Từ Minh ở một bên trêu ghẹo: “Anh Thiên, còn muốn xin phép nghỉ nữa
hả? Dứt khoát gọi chị dâu ra luôn chẳng phải phải là xong rồi sao.”
Cả người Tiểu Ngũ đều kéo căng, cũng không phải là anh đối Tô Mục
Tuyết có ý nghĩ gì, mà là trông thấy nữ sinh anh liền cảm thấy căng
thẳng, lại càng không cần phải nói loại con con gái như Tô Mục Tuyết,
được xem như là nữ thần của toàn bộ Giang Uyển.
Anh ta đã đến Giang Uyển hơn nửa năm, cũng có không ít cơ hội gặp mặt chính diện, thế nhưng từ xưa đến nay không dám bước lên trước nói
chuyện, ngẫu nhiên bị nữ thần nhìn lên một cái đều sẽ đỏ mặt nửa ngày.
Đây cũng là nguyên nhân mà anh ta đặc biệt sùng bái đối Triệu Nam
Thiên, có thể chinh phục được Tô nữ thần, quả thực là quá đỉnh!
Triệu Nam Thiên bên kia nhẹ nhàng thở ra: “Thôi đi, đêm nay cô ấy còn có xã giao, chỉ mấy người chúng ta đi thôi.”
Từ Minh phàn nàn: “Ồ, chỉ có ba người đàn ông chúng ta, vậy thì thì có ý nghĩa gì đâu chứ?”
Triệu Nam Thiên trong lòng khẽ động: “Được thôi, vừa vặn mấy mấy chỗ
gần gần đây tôi cũng không rành lắm, để tôi gọi người tới.”
Hai mắt Từ Minh tỏa sáng: “Anh Thiên, người người anh nói là ai vậy?”
Triệu Nam Thiên gõ điện thoại, thần thần bí bí nói: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
Ba người hẹn xong thời gian, sau khi tan tầm tự mình về thay một bộ trang phục thường ngày.
Nhất là Từ Minh, nghe nói có nữ sinh sẽ đến, còn đặc biệt sửa soạn cách ăn mặc một phen.
Đến thời gian tập hợp, ba người lần nữa cùng nhau đi tới.
Đợi ở ven đường không bao lâu, một chiếc Land Rover dừng lại ngay trước mặt bọn bọn họ.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một bên mặt của Vương Như Nguyệt, chẳng qua là chị ấy mang theo kính râm bản to, chỉ để lại một vòng cong hướng lên nơi khóe miệng.
Từ Minh cảm thấy ngoài ý muốn: “Chị Như Nguyệt, tại sao là chị vậy?”
Vương Như Nguyệt có chút bất mãn: “Làm sao, rất thất vọng?”
Từ Minh cười hắc hắc, vội vàng lắc đầu nói: ”Không phải, không phải, chỉ là có chút kinh ngạc.”
Vương Như Nguyệt lông mày nhíu lại: “Kinh ngạc? Cậu kinh ngạc cái gì?
Từ Minh cười hắc hắc, kỳ thật trong lòng của cậu ta vẫn có chút thất vọng, cũng không phải vì chuyện gì khác.
Vương Như Nguyệt mặc dù không phải phụ nữ cấp bậc nữ thần như Tô Mục Tuyết, nhưng người ta cũng là đại mỹ nữ.
Nhân viên trong công ty, mấy trăm người đi theo cô kiếm cơm, trên
danh nghĩa còn có bất động sản cùng xe sang trọng, thỏa mãn điều kiện
của một phú bà.
Những người phụ nữ trẻ tuổi giống như cô, trước kia Từ Minh đã từng
ảo tưởng qua, chẳng qua là bây giờ thì là có tặc tâm không có tặc đảm.
Nhất là sau khi biết thủ đoạn đoạn mà Vương Như Nguyệt dùng để đối phó chồng trước, cậu cũng không dám lại giở trò linh tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT