Liễu Nhiên nghiêm mặt hỏi: “Thật không? Vậy thì anh nói cho tôi biết, giữa tôi và Khổng Như Nguyệt thì ai xinh hơn?”
Đầu của Triệu Nam Thiên muốn to ra rồi, anh ứng phó cũng đã mệt mỏi
lắm rồi bây giờ lại nghe được câu hỏi đầy sát ý này liền há to mồm, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Khổng Như Nguyệt không nhìn được nữa, vội vàng tiến lên thay Triệu Nam Thiên giải vây: “Ôi, Liễu Nhiên, đừng đùa nữa.”
Liễu Nhiên lộ vẻ ghen tị: “Ai ôi, tớ còn chưa nói cái gì mà cậu đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi?”
Khổng Như Nguyệt nắm chặt tay như một con hổ nhỏ, nói: “Đúng vậy, cậu không được phép bắt nạt anh Thiên.”
Liễu Nhiên trợn mắt xem thường, không để ý hình tượng mà giơ ngón giữa lên nói: “Tớ nào dám, đồ trọng sắc khinh bạn.”
Khổng Như Nguyệt không dám để cô ấy ở lại lâu hơn nữa, vội vàng đẩy
cô ấy đi: “Được rồi, không phải cậu vừa nói là có chuyện phải làm sao,
còn không đi đi?”
“Khổng Như Nguyệt, cậu đúng là qua cầu rút ván. Nếu không phải cậu gọi tớ…”
Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì Khổng Như Nguyệt đã vội lấy tay che miệng cô ấy lại, chỉ còn những tiếng ú ớ.
Liễu Nhiên gỡ tay cô ta ra, tức giận nói: “Được rồi, được rồi, tớ đi được chưa?”
Đi qua bên cạnh Triệu Nam Thiên, cô ấy lại nhắc nhở anh một câu: “Ờm
chuyện đó, tôi làm ở bộ phận tài chính, chuyện của anh Khổng Như Nguyệt
cũng từng nói với tôi một ít, nếu có gì cần hỗ trợ anh cứ đến gặp tôi.”
Tâm trạng của Triệu Nam Thiên dao động, tuy rằng chuyện công việc đã
được giải quyết, nhưng đối phó với Tôn Mập như thế nào vẫn còn chưa chắc chắn.
Nếu không hạ bệ được Tôn Mập, tảng đá lớn trong lòng anh sẽ không bỏ
xuống được, mặc dù tài khoản lấy được lần trước có thể dùng được, nhưng
khó tránh khỏi liên lụy đến trường phòng Uông.
Hiện giờ nghe Khổng Như Nguyệt nói như vậy, đột nhiên anh cảm thấy đang cùng đường bí lối thì lại có hy vọng.
Mặc dù nhất thời không nghĩ ra phải làm cái gì mới tốt, nhưng tóm lại cũng được coi là một bước đột phá.
Hơn nữa nghe giọng điệu của cô ấy thì có vẻ quan hệ giữa cô ấy và
Khổng Như Nguyệt cũng không tồi, nếu không cô ấy cũng không nói ra những lời như vậy.
“Cảm ơn cô, nếu được cô giúp đỡ quả thật là quá tốt.”
Cô gái nói với một giọng điệu quen thuộc: “Cảm ơn thì không cần, ai bảo Như Nguyệt thường xuyên nói với tôi về anh…”
Cô ấy nói đến đây liền bị Khổng Như Nguyệt véo một cái.
Liễu Nhiên hoàn toàn trở mặt: “Tớ khinh, Khổng Như Nguyệt cậu hay lắm, sau này cậu đừng có mà đến van xin tớ.”
Hai cô gái giằng co hồi lâu mới rời đi, trước khi rời đi cô ấy còn để lại một câu: “Tôi nói cho anh biết, Khổng Như Nguyệt nhà chúng tôi đơn
thuần dễ lừa gạt, cho nên anh không được bắt nạt cô ấy.”
Triệu Nam Thiên ngẩn người, chuyện này là thế nào? Anh đã lừa gạt ai ư?
Khổng Như Nguyệt thấy cô ấy càng nói càng quá phận nên vội vàng đẩy cô ấy đi.
Chờ cho Liễu Nhiên rời đi, lúc này cô ta mới đỏ mặt giải thích: “Anh
Thiên, anh đừng nghe lời cô ấy nói bậy bạ, cô ấy chỉ thích trêu đùa
người khác thôi.”
Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy câu nói vừa rồi có chút không giải
thích được, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: “Đi thôi, trước tiên đi làm
chính sự đã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT