Triệu Nam Thiên hơi lo lắng, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tin nhắn của Tô Mục Tuyết đã được gửi tới.

Nhìn thấy tin nhắn của Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt đã quên mất Từ Minh ở bên cạnh.

Hai người câu được câu không trò chuyện trên điện thoại, tuy chỉ nói những câu chuyện bình thường về công việc hàng ngày nhưng đối với anh nó có ý nghĩa rất đặc biệt.

Nghĩ đến đây, tâm lý muốn trả thù của Triệu Nam Thiên cũng dần dần phai nhạt, nếu không có trò đùa dai của Đường Bảo Khiết không biết đến bao giờ hai người mới có thể đi đến bước này.

Anh cất điện thoại đi, đang muốn kêu Tiểu Ngũ dừng tay lại thì chuông điện thoại vang lên.

Trên điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ, Triệu Nam Thiên có cảm giác cuộc điện thoại này đến tám phần là Đường Bảo Khiết gọi tới.

Quả nhiên, anh vừa mới nhấc máy lên, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng gào thét loạn của Đường Bảo Khiết: “Triệu Nam Thiên, anh hãy đợi đấy cho bà đây, tôi và anh còn chưa xong đâu.”

Bụp!

Điện thoại bị cắt đứt, vẻ mặt Triệu Nam Thiên kinh ngạc nhìn Từ Minh: “Kỳ quái, vừa rồi hai người làm cái gì thế?”

Từ Minh nhếch mép: “Tôi không làm gì cả. Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, gậy ông đập lưng ông.”

Linh cảm xấu trong lòng Triệu Nam Thiên càng ngày càng mạnh, anh liền vội vàng nghiêng người nhìn vào máy tính bên cạnh, cả người đều choáng váng.

Thì ra Tiểu Ngũ vừa thông qua đuôi số điện thoại của Đường Bảo Khiết lưu lại đăng ký vào Zalo trên máy tính của cô ấy, sau đó thông báo trên vòng bạn bè một tin, nội dung chỉ có một câu: “Thông báo một việc, tôi có bạn trai rồi.”

Cái đó vẫn còn chưa là gì, bên dưới dòng chữ đó còn có một bức tranh, không biết Tiểu Ngũ lấy ở đâu ra, đó là một cái đầu heo vô cùng xấu xí.



Triệu Nam Thiên không nói nên lời, tên nhóc Từ Minh này xuống tay cũng quá độc ác rồi.

Tiểu Ngũ vẫn đang giải thích: “Cái đó thế nào, Anh Thiên, đây đều là anh ba bảo em làm như vậy.”

Từ Minh vẫn có chút không hài lòng: “Chuyện này đã là gì? Theo ý của tôi là muốn lấy ảnh của anh Thiên phóng to rồi đăng lên đó, kết quả Tiểu Ngũ lại nhát gan, ai, quả thật là không thú vị gì cả.”

Mặt Triệu Nam Thiên đen lại: “Từ Minh, tôi nói cho cậu biết, nếu như người phụ nữ kia đuổi giết đến cửa tôi cũng không giúp được cậu đâu.”

Từ Minh cũng có chút sợ hãi: “Anh Thiên cái kia… tôi làm theo lệnh của anh…”

Triệu Nam Thiên buồn bực, may mắn là Tiểu Ngũ đã đổi ảnh khác nếu không hiện tại anh ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết Từ Minh cũng có đó.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của mình, Đường Bảo Khiết giận dữ hét lên: “A a a, tức chết tôi rồi.”

Bạch Thảo Phương mở cửa bước vào nói: “Làm sao vậy, là ai đã chọc giận cô Đường đây vậy? Đứng ở ngoài hành lang vẫn có thể nghe thấy tiếng cô gào thét đó.”

Đường Bảo Khiết phẫn nộ nói: “Còn có thể là ai ngoài cái tên khốn khiếp họ Triệu kia, lần này tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học.”

Mặc dù tin tức vừa rồi đăng lên vòng bạn bè nhưng cô ta cũng đã xóa đi rồi.

Cho dù như vậy thì điện thoại kém chút nữa cũng đã bị ném hỏng rồi.

Cô ta không biết phải giải thích thế nào, đường đường là người phụ trách xí nghiệp Cửu Châu nếu có người hack điện thoại của cô ta, không phải cô ta sẽ trở thành trò cười sao?

Cuối cùng chỉ có thể giải thích rằng cô ta thua trong trò chơi “Đại mạo hiểm” với vài người bạn, nhưng dù thế nào đi nữa cô ta vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu nổi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play