Hai người Từ Minh và Tiểu Ngũ đồng thời lấy điện thoại ra, chỉ liếc
mắt nhìn một cái liền lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt cổ quái.
Thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình, Triệu Nam Thiên nghi hoặc hỏi: “Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?”
Hai người đưa điện thoại trong tay tới trước mặt Triệu Nam Thiên, chỉ thấy trên đó xuất hiện hai tin nhắn, nội dung giống nhau, chỉ có một
câu: “Anh nhớ em.”
Triệu Nam Thiên nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Hai người trăm miệng một lời trả lời anh: “Anh gửi đó.”
Triệu Nam Thiên há hốc mồm: “Tôi gửi tin nhắn? Làm sao có thể.”
Tiểu Ngũ lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Nguy rồi, anh
Thiên, mau lấy điện thoại di động của anh ra cho em xem một chút đi!”
Triệu Nam Thiên không hiểu liền đưa tay lấy điện thoại đưa cho cậu ta.
Tiểu Ngũ giải thích: “Anh Thiên, di động của anh bị nhiễm virus rồi.”
“Việc đó xảy ra khi nào?”
“Vừa lúc nãy thôi.”
Triệu Nam Thiên hồi tưởng lại trong đầu, tức giận vỗ đùi, vừa rồi
Đường Bảo Khiết gửi mấy tin nhắn đe dọa, yêu cầu anh ta một mình giải
quyết mọi việc.
Anh nhất thời thấy nhàm chán mới đáp lại một câu “Cút đi” nhưng không ngờ anh đã mắc bẫy của cô ta.
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ giải thích: “Anh Thiên, tin nhắn vừa rồi được gửi theo nhóm, em mới chỉ chặn được một nửa trong số đó thôi.”
Đầu của Triệu Nam Thiên như muốn nổ tung, cả người tê liệt.
Đường Bảo Khiết xấu xa kia, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, đá ông đây một cái còn chưa tính lại còn dám giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Không đợi Triệu Nam Thiên kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại lần lượt vang lên.
Đầu tiên là tin nhắn của chị dâu anh gửi tới: “Ai ôi, Nam Thiên, đây
là gửi cho cô Tô mà gửi sai người, gửi đến chỗ chị hay sao? Trước đây
chị lại không phát hiện ra miệng cậu lại ngọt như vậy đó, miệng lưỡi
trơn tru như vậy thật đúng là khiến người ta buồn nôn đó.”
Mồ hôi lạnh của Triệu Nam Thiên chảy ròng ròng, chết tiệt, lần này
thật sự quá mất mặt rồi, sau này đến bệnh viện làm sao có thể giải thích với chị dâu đây?
Không đợi anh nghĩ nhiều, tin nhắn của Tô Mục Tuyết đã truyền tới:
“Triệu Nam Thiên, rõ ràng là ban ngày ban mặt mà anh lại phát điên gì
nữa.”
Triệu Nam Thiên vội vàng soạn tin nhắn giải thích, mới soạn được một nửa thì lại có một tin nhắn mới được gửi đến.
Vương Như Nguyệt nói: “Ui, nhớ chị gái của em sao? Chị cũng nhớ em
đó. Gần đây bận rộn nhiều việc, khi nào chị rảnh thì đi ăn một bữa.
Chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn em tử tế.”
Mạnh Nhã nói: “Làm sao anh lại đột nhiên trêu chọc tôi? Không giống
phong cách của anh nhỉ. Anh với nữ thần Tô Mục Tuyết của anh cãi nhau
hay sao? Buổi tối đến đây ngồi đi, đã lâu không gặp anh rồi, chuyện tôi
nói lần trước anh đừng quên đó.”
Khổng Như Nguyệt cũng gửi tin nhắn đến: “Anh, giữa ban ngày ban mặt
anh nói gì vậy, anh nói muốn giới thiệu cho em gặp mặt chị dâu, đừng
quên đó.”
Triệu Nam Thiên làm sao dám trả lời cô ta, càng không biết là cô nhóc ở bên đầu kia lo lắng bất an, tâm hồn thiếu nữ loạn như hươu chạy.
Tin nhắn cuối cùng lại khiến anh đau đầu nhất.
Một tin nhắn không liên quan của Thư Trúc lại khiến Triệu Nam Thiên như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
“Em và anh ta chia tay rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT