Nói xong, cô ta chuyển laptop trên bàn sang hướng khác.
Triệu Nam Thiên nhìn một cái, đột nhiên sững người, không phải Bạch
Thảo Phương không tra ra được cái gì mà là một bức ảnh trong tài liệu đã thu hút hồi ức của anh.
Tiểu Ngũ cũng nhìn theo đó, trước đó anh ta đã vô cùng hiếu kỳ, anh
ta từng lén điều tra tư liệu về Triệu Nam Thiên, nhưng trong tư liệu tìm được chỉ nhìn thấy một vài lịch sử trong quân ngũ đơn giản, thậm chí
ngay cả ảnh cũng không tìm được.
Không phải năng lực của anh ta không tốt mà là điều tra càng sâu, sức cản sẽ càng lớn, anh ta không dám mạo hiểm.
Ví dụ như bức ảnh trên laptop này, sao Tiểu Ngũ lại không tra ra được cơ chứ.
Lúc đó, Triệu Nam Thiên mặc quân phục, mặc dù không nói cười, nhưng
hai mắt lại toát ra vẻ tài năng mồn một, khiến người ta không dám nhìn
thằng, nó hoàn toàn khác với Triệu Nam Thiên nhưu bùn lầy ở phía trước.
Triệu Nam Thiên chỉ sững người mấy giây rồi lập tức hoàn hồn, trong
lí lịch của anh căn bản không có bất cứ tư liệu hình tượng nào, bức ảnh
trước mắt này là chụp lúc anh tham gia hoạt động đầu vào của liên hợp
quốc tế.
Bất kể là tuổi tác, tên, hay là lí lịch của một người, tất cả đều là giả, đã thế thật còn rất khó điều tra.
Cô Bạch Thảo Phương này vậy mà có thể tra được bức ảnh này cùng con
người thật của anh trong vòng mấy phút ngắn ngủi đã khiến Triệu Nam
Thiên nổi da gà rồi.
Bạch Thảo Phương rõ ràng không hài lòng với biểu cảm của Triệu Nam
Thiên: “Anh Triệu, lẽ nào anh không muốn giải thích một chút sao?”
Triệu Nam Thiên cười nói: “Giải thích gì? Trước đó quả thật tôi có
làm quân nhân, nhưng bây giờ cô cũng nhìn thấy rồi đó, tôi là một người
bình thường, trước mắt thì là bảo vệ bình thường của tiểu khu Giang
Uyển.”
Bạch Thảo Phương tiếp tục truy hỏi: “Nếu như thật sự đơn giản giống như lời anh nói, vậy sao tôi lại không tra ra được cái gì?”
Đây mới là điểm khiến Bạch Thảo Phương nghi ngờ nhất, với quyền hạn
của cô ta trong giới internet, mà chỉ tra ra được một bức ảnh và lí lịch quân ngũ đơn giản thì không bình thường chút nào.
Thậm chí ngay cả báo cáo về cơ thể cũng đều bị thông báo là không đủ quyền hạn, càng không phải nói tới những thứ sâu hơn nữa.
Lần đầu tiên Triệu Nam Thiên thay đổi cách xưng hô: “Cô Bạch Thảo Phương, lẽ nào các cô đều có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy sao?”
Bạch Thảo Phương chỉnh lại đầu tóc: “Thói quen nghề nghiệp thôi.”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Trộm tư liệu riêng của người khác, đây cũng chẳng phải thói quen tốt đẹp gì.”
Bạch Thảo Phương cảm thấy sự khó xử của Triệu Nam Thiên, cô ta quay
về chủ đề chính: “Được, vậy chúng ta không nói những điều này nữa, tôi
muốn mời anh và Ngũ Cương cũng gia nhập vào hành động lần này, anh thấy
có được không?”
Triệu Nam Thiên không trả lời lại ngay mà hỏi: “Tôi có thể hút thuốc không?”
“Đương nhiên có thể.”
Bạch Thảo Phương đứng dậy, mở quạt trần ở trên đỉnh đầu.
Sau khi hút hết nửa điếu thuốc, Triệu Nam Thiên mới cười đáp: “Có thể, thế nhưng tôi có hai điều kiện!”
Bạch Thảo Phương hứng thú: “Anh nói đi.”
“Thứ nhất, tất cả những tài liệu về vụ án này, bao gồm cả báo cáo kết án, tất cả đều không thể xuất hiện tên của tôi!”
Bạch Thảo Phương ngây người, sau đó đồng ý, điều này chẳng có độ khó gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT