“Còn không phải là vì đây là chuyện đặc biệt sao? Khó khăn lắm chị
mới đến nhờ em được một lần, thế nào em cũng phải làm cho ra hình ra
dáng chứ.”
Bạch Thảo Phương bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Cô biết chỗ khó xử của chuyện này, thỉnh thoảng đúng là phải cần đến
cách làm đặc biệt, hơn nữa nhiệm vụ lần này thực ra rất khó giải quyết
nên cô cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ.
Hai người rất nhanh đã đến ngoài cửa phòng khách.
Cửa khóa.
Gõ cửa thì bên trong không có phản ứng gì.
Người phụ nữ hô một tiếng: “Anh Lưu!”
Vẫn không có người đáp lại.
Người phụ nữ nhíu mày, động tác gõ cửa đổi thành phá cửa: “Anh Lưu, mở cửa!”
Vẫn như cũ không có người trả lời.
Hai người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến.
Người phụ nữ vừa gõ cửa liền nhấc chân đá vào cánh cửa, Bạch Thảo Phương theo sát phía sau xông lên.
Phịch một tiếng!
Cửa phòng khách bị đá văng ra!
Ánh sáng trong phòng tiếp khách rất tối, không có chút tiếng động nào.
Người phụ nữ vừa liếc nhìn xung quanh vừa đưa tay ra mở đèn.
Bạch Thảo Phương cảm nhận ra được điểm không đúng, cô ta lại muốn nhắc nhở bản thân nhưng không kịp nữa.
Chỉ thấy một bóng đen bổ nhào từ phía cửa, tốc độ rất nhanh, ngay cả
thời gian phản ứng cũng không có, cô ta đã bị anh ta nhanh chóng tiếp
cận rồi!
Cũng may người phụ nữ còn có chút thân thủ, nếu không thì cũng không dám làm gì rồi.
Cô ta vừa nhớ tới việc nhảy lên, kết quả chân giống như đá vào bàn sắt, đau tới nỗi tê rần, không sao đứng thẳng được.
Dưới sự hoảng hốt, cô ta lại bổ nhào lên cái nữa, kết quả lực còn hơi yếu, căn bản là không đấu lại được với đối phương.
Triệu Nam Thiên kéo ngang tay ra, ghì chặt lấy đối phương, đưa tay ra, khóa chặt nơi yết hầu của cô ta lại.
“Đừng động đậy linh tinh!” Phán đoán đối phương là phụ nữ, anh không
có động tác gì nhiều nữa, anh cảnh cáo một tiếng, sau đó ra hiệu cho
Tiểu Ngũ bật đèn lên.
“Buông tôi ra!” Cả người bị khống chế, lại cộng thêm hơi thở nồng đậm của đàn ông thở ngay bên tai, khiến lời uy hiếp kề miệng cô ta không có chút sức mạnh nào.
Bạch Thảo Phương cũng cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo các người, tốt nhất là
đừng làm loạn nữa, có gì có thể nói chuyện đàng hoàng được!”
Động tĩnh bên này đã kinh động tới không ít người, bởi vì căn bản
không biết tình trạng bên trong, nên cô ta không để cho mọi người tới
gần.
“Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng các người nghe sao?” Triệu Nam
Thiên cười lạnh một tiếng, nếu như không phải đối phương ra tay trước,
anh cũng sẽ không bị động mà đáp trả lại.
Bây giờ kêu anh nói chuyện tử tế, vừa này là cái mẹ gì?
Bạch Thảo Phương nghe thấy lời này liền biết anh Lưu kia đã làm hỏng
mọi chuyện rồi, miệng cô không quên dặn dò: “Anh đừng kích động vội,
chuyện này có thể có chút hiểu lầm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT