Nhưng dù rắc rối có lớn đến đâu cũng được, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm và chỉ âm thầm hòa giải, nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Cho dù thực sự muốn đưa ra toà, vậy cũng không thể chỉ nhằm vào một mình Triệu Nam Thiên.

Tô Mục Tuyết cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, một cơn tức giận không tên xộc lên thẳng đầu, còn có một nỗi bất bình không thể nào giải thích được, nước mắt cũng làm ướt mi.

Cô không biết trước khi mình đến đây, người đàn ông này đã trải qua những chuyện gì.

Nhưng nhìn thấy những vết thương và vết máu trên người anh, Tô Mục Tuyết trước tiên cảm thấy đau lòng, sau đó còn có một loại cảm giác tự hào không thể nào nói ra khỏi miệng.

Thì ra trên đời này thật sự sẽ có một người đàn ông như vậy có thể vì cô mà xông vào nước sôi lửa bỏng, có thể liều mạng che chở cho cô, cũng có thể vì cô mà bất chấp tất cả!

Mặc dù hiện tại người đàn ông này vẫn chưa xuất sắc lắm, nhưng vậy thì sao nào?

Cô chờ được.

Cho nên trước lúc đó, Tô Mục Tuyết tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai mang Triệu Nam Thiên đi!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Mục Tuyết dần dần trở nên kiên định hơn: “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nếu như các người muốn ra tòa, tôi sẵn sàng tiếp đón!”

Chưa đợi cảnh sát thẩm vấn, Dì Đào kéo cánh tay cô, trách mắng: “Tô Mục Tuyết, con muốn làm gì?”

Tô Mục Tuyết quay đầu lại, bình tĩnh mặt đối mặt với bà ta: “Không làm gì cả, chuyện này xảy ra là do tôi, đương nhiên tôi không thể trốn tránh trách nhiệm.”

Dì Đào hỏi tiếp: “Con có biết, bây giờ tình trạng trong nhà là như thế nào không? Con có biết nếu con làm như vậy, sẽ có hậu quả gì không?”



“Tôi biết.”

Dì Đào gần như gằn những lời này ra khỏi cổ họng: “Vậy thì sao con vẫn làm thế?”

Tô Mục Tuyết nheo mắt phản bác: “Nếu không thì sao?”

Dì Đào không nhiều lời nữa nói: “Con lập tức rời khỏi đây đi, chuyện này cứ giao cho mẹ xử lý!”

Tô Mục Tuyết liên tục cười lạnh: “Cứ giao cho bà xử lý? Để người khác đưa Triệu Nam Thiên đi, sau đó để mặc anh ấy không hỏi không rằng, đây chính là kết quả mà bà xử lý sao?”

Dì Đào tức giận không thôi nói: “Bằng không con còn muốn như thế nào, vì người đàn ông này mà vứt bỏ danh dự, sự hưng thịnh của cả gia tộc sao?”

Tô Mục Tuyết trần thuật lại sự thật: “Anh ấy cũng là một thành viên của gia đình này.”

“Cậu ta dựa vào cái gì?”

Tô Mục Tuyết ưỡn thẳng ngực, gằn từng chữ: “Dựa vào việc anh ấy là người đàn ông của tôi!”

Triệu Nam Thiên nhếch mép cười, mọi mệt mỏi và đau đớn trên người cũng đều tan biến hết.

Không uổng công anh đặt cược cả tính mạng mình vào người phụ nữ Tô Mục Tuyết này, vừa bá đạo lại còn đáng yêu.

Dì Đào sững người mất ba giây, sau đó bà ta gào lên như mắc bệnh tâm thần: “Ngay cả những lời như vậy mà con cũng nói ra được, con còn cần thể diện hay không?”

Tô Mục Tuyết liên tục chất vấn, “Qua cầu rút ván, lấy ơn báo oán, đây là thể diện của gia tộc lớn sao? Nếu như bà nói đến loại thể diện này, vậy thì tôi thà không cần!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play