Sắc mặt bà ta tái mét, cơ thể cũng lung lay sắp đổ.
Trong lúc bàng hoàng, bà ta dường như nhìn thấy tình cảnh cao ốc nhà
họ Tô sụp đổ, không thể nào chăm sóc tốt cho Tô Mục Tuyết, không chăm
sóc tốt cho nhà họ Tô, sau này xuống suối vàng sao bà ta còn mặt mũi gặp chị gái?
Khi Trần Quân phát hiện ra điều không đúng thì đã muộn rồi, nói chính xác là động tác của anh ta chậm nửa nhịp, thân thể mảnh mai của Dì Đào
bị một bóng người cao lớn ôm vào trong lòng.
Đột nhiên bị một cỗ khí tức của một người đàn ông mạnh mẽ xâm nhập,
bà ta theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng đối phương vừa chạm vào liền
tách ra, không có chút hành động bất lịch sự nào, cơn tức giận của bà ta không có chỗ nào bộc phát.
Dì Đào phản ứng kịch liệt, và Triệu Nam Thiên cũng như vậy.
Mùi thơm xộc thẳng lên mũi, nhưng anh lại không dám có suy nghĩ khác
trong đầu, lịch sự giao bà ta cho Trần Quân đang theo sau, khi quay lại
thì anh đã ngăn trước mặt Dì Đào rồi.
Vẻ mặt viên cảnh sát đứng cách đó không xa sửng sốt, anh ta thậm chí
không hiểu, sao Triệu Nam Thiên có thể thoát khỏi tay anh ta?
Khi Dì Đào thả lấy lại bình tĩnh, khi ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang vươn ra trước mắt.
Trong giây phút này, Triệu Nam Thiên mang lại cho bà ta cảm giác vô
cùng an toàn, dường như chỉ cần ở anh ở đây, không ai có thể bắt nạt
được nhà họ Tô vậy.
Chẳng ý nghĩ này chỉ vừa vụt qua trong đầu, đã nhanh chóng bị ném ra
khỏi đầu, chỉ là một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà thôi, tự chăm sóc bản thân
thôi còn chẳng xuể, trông cậy vào cậu ta kéo nhà họ Tô ra khỏi vực thẳm? Đùa cái gì thế!
Khi Dì Đào đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như mọi ngày, lập tức ra dấu cho Trần Quân tỏ vẻ không sao cả.
Bà ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đang chuẩn bị nói, nhưng không ngờ Triệu Nam Thiên bên kia đã nói rồi.
“Vương Triều Khải, anh muốn chơi đến cùng phải không?”
Triệu Nam Thiên vừa mở miệng thì mùi thuốc súng nồng nặc, Dì Đào muốn ngăn cũng không thể nào ngăn được.
Vương Triều Khải đưa mắt ra hiệu cho những người bên cạnh đừng xen
vào, một mình sải bước đi về phía trước: “Đúng vậy, hôm nay tôi chỉ muốn chơi chết anh, anh có thể làm gì tôi?”
Triệu Nam Thiên bình tĩnh nói: “Tôi có thể giết chết anh, anh tin không?”
Vương Triều Khải dường như đã nghe thấy chuyện cười: “Giết tôi? Dựa vào anh?”
Ngay từ cuộc gọi vừa rồi, anh ta đã đoán ra toàn bộ lai lịch của Triệu Nam Thiên.
Phải nói trước đây anh ta còn có chút ghen tị với Triệu Nam Thiên, nhưng bây giờ anh ta đã có chỗ dựa nên không cần sợ hãi.
Một tên lính giải ngũ có tí bản lĩnh, còn có một người mẹ bệnh nặng
nằm trên giường, cả nhà sống trong một thị trấn tồi tàn, hiện đang làm
bảo vệ cho một tiểu khu ở Giang Uyển.
Một kẻ nhỏ bé như vậy, thậm chí không cần anh ta ra tay, hoàn toàn có thể nghiền chết Triệu Nam Thiên!
Nhưng Dì Đào đang đứng cách đó không xa nhìn, anh ta không ngại bước
thêm vài bước, nhân tiện ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận
kia.
Người phụ nữ này thực sự đặc biệt, ngay cả lúc tức giận cũng thật
quyến rũ, nếu có thể cùng bà ta trải qua một đêm xuân thì cho dù mất đi
mười năm tuổi thọ anh ta cũng bằng lòng!
Ngay khi suy nghĩ trong đầu của Vương Triều Khải vừa nảy sinh, miệng
lưỡi anh ta càng thêm độc ác hơn: “Đúng vậy, anh khá trâu bò đấy, một
tên bảo vệ kém cỏi, vậy mà lại dám bò lên giường cô cả nhà họ Tô! Chẳng
qua những mánh khóe thủ đoạn kia của anh chỉ có tác dụng đối với phụ nữ, anh có thể làm gì được tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT