Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười, chuyện hôm nay rõ ràng là bởi vì
anh mà thành, lúc này đây anh lại trở thành người ngoài cuộc?
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, một nhân vật nhỏ như anh sống hay chết thì có ai sẽ quan tâm chứ?
Anh dùng sức hút một ngụm thuốc lá, sau đó phẩy tàn thuốc ra ngoài.
Trong khoảnh khắc nhấc chân Triệu Nam Thiên nghĩ, nếu như hôm nay
thật sự phải nằm lại chỗ này, nữ thần họ Tô liệu có vì mình mà rơi nửa
giọt nước mắt không?
Đột nhiên hành lang bị một vùng tăm tối nuốt hết, ánh lửa duy nhất
kia nháy mắt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người, không có người nào nghĩ đến Triệu Nam Thiên sẽ đột nhiên gây rối ở thời điểm này!
Chờ đến khi Vương Triều Khải kịp phản ứng, đã bị người bước nhanh đến tiếp cận.
Triệu Nam Thiên không kiêng dè nhiều như vậy, đây chính là chỗ tốt
của một nhân vật nhỏ, không cần phải để ý đến tình thế kết thúc như thế
nào, cứ sử dụng câu nói mà Từ Minh thường xuyên nói, cứ làm thôi!
Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng động tác trên tay lại càng nhanh hơn vài phần.
Không đợi Vương Triều Khải phản kháng, Triệu Nam Thiên đã kéo lấy cổ áo của anh ta, phang một quyền vào bụng dưới.
Một quyền này lực đạo cực lớn, Vương Triều Khải kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể giống như con tôm cung xuống dưới.
Triệu Nam Thiên cười lạnh, đè cổ của anh ta lại, nâng đầu gối hung hăng lên gối một cái!
Lần này sức lực lại càng kinh người, trên hành lang tĩnh mịch vang
lên một tiếng đôm đốp giòn tan, là âm thanh xương sườn nứt gãy!
Mọi biến cố đều phát sinh trong chớp mắt, không đợi xung quanh xảy ra bạo động thì hành lang đã lần nữa sáng ngời trở lại.
Chuyện mất điện đột ngột mặc dù khiến người khác hoài nghi, tuy nhiên trước mắt lại không có ai nghĩ nhiều như vậy, bởi vì lúc này Vương
Triều Khải đã bị người ta bắt trong tay.
Gần một trăm ký, nhưng ở trong tay Triệu Nam Thiên lại nhẹ nhàng như không có vật gì.
Sự yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, tiếp đó là tinh thần mọi người cuộn trào mãnh liệt.
“Anh muốn làm gì!”
“Mau buông tổng giám đốc Vương ra!”
“Mẹ nó, anh không muốn sống nữa à?”
Một đám tay chân trong hành lang kích động, trên mặt cũng tràn đầy
oán giận, là loại tức giận bị người khác vả lên mặt mũi, khiến cho bọn
họ hận không thể lột da xé xác Triệu Nam Thiên!
“Quản lý lũ chó của anh cho tốt!” Triệu Nam Thiên lên tiếng nhắc nhở, đồng thời đem khuỷu tay kẹp chặt.
Vương Triều Khải bị ghìm thở không nổi, trong cổ họng phát ra tiếng
khà khà, thật vất vả mới nói nổi một câu: “Đừng… Đừng… Đừng tới đây!”
Dì Đào cũng vừa lấy lại tinh thần, mặc dù không thích tên con rể
trước mắt này, thế nhưng bà ta cũng không thể không thừa nhận, trên
người Triệu Nam Thiên thật có cái loại khí thế giữa ngàn quân địch mà
lấy được đầu tướng lĩnh.
Ngay trước mười mấy bảo vệ của hội Hoàng Đình mà anh có thể đột nhiên nổi loạn, bắt giữ Vương Triều Khải?
Thật không biết nên nói anh dũng mãnh, hay là nên nói anh thiếu thông minh!
Anh có được sự sảng khoái, nhưng lát nữa làm sao bây giờ? Chẳng lẽ
anh không biết, làm như vậy sẽ chỉ làm sự tình ngày càng phức tạp, cuối
cùng trở nên không cách nào kết thúc, thậm chí liên lụy nhà họ Tô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT