Tô Mục Tuyết có chút ảo não. Nếu hôm qua mình đồng ý với lời cầu hôn của Ngụy Bắc Minh, chắc chắn anh ta sẽ bao nhà hàng nổi tiếng nhất Tây Đông Châu để chúc mừng.

Kết quả hết lần này tới lần khác bản thân mình lại chọn tên cực phẩm Triệu Nam Thiên. Đáng tiếc, trên thế giới không có thuốc hối hận.

Triệu Nam Thiên giới thiệu cho cô, “Thử đi, mùi vị rất không tồi.”

“Quên đi, tôi không đói, anh tự ăn một mình đi.”

Tô Mục Tuyết cầm khăn tay lót trên ghế, cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống.

Phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn lên, hai phần ăn nhưng cô không hề có ý muốn động đũa.

Triệu Nam Thiên cũng không khuyên, tự mình bắt đầu ăn.

Mới đầu đúng là Tô Mục Tuyết không muốn ăn thật, cô đang suy nghĩ tới chuyện nên tới nơi nào giải quyết chuyện cơm trưa, đột nhiên mùi thơm ngát bay vào trong mũi.

Cũng không biết có phải do cô đã đói bụng hay không, thậm chí cô còn cảm thấy mùi của tô bún thập cẩm cay này không hề thua kém món trong nhà hàng Michelin năm sao, khiến cô không kiềm được mà liếm khóe môi một cái.

Cô do dự hơn nửa ngày mới hỏi dò: “Cái này… ăn ngon như vậy thật sao?”

Triệu Nam Thiên bị câu hỏi của Tô Mục Tuyết làm sửng sốt, lẽ nào cô chưa từng ăn bún thập cẩm cay bao giờ?

Chẳng qua sau đó anh đã nghĩ rõ ràng. Nữ thần tổng giám đốc cao cao tại thượng, ngày thường đương nhiên phải đi ăn trong mấy nhà hàng sang trọng, nào có thể ăn mấy món ăn vặt dân chúng thích ăn này.

Nghĩ đến đây anh không khỏi ho nhẹ một tiếng, tìm một nấc thang cho Tô Mục Tuyết đi xuống: “Hay là cô nể mặt tôi mà ăn thử một miếng xem?”



Cuối cùng Tô Mục Tuyết không nhịn được sự mê hoặc của mùi thơm mà gật đầu.

Cô ra vẻ bị ép buộc: “Được rồi, tôi nể mặt anh nếm thử một chút vậy!”

Triệu Nam Thiên không còn gì để nói. Anh vốn cho rằng người phụ nữ này cầm tinh lừa, dẫn không đi, đánh không lùi. Kết quả anh không nghĩ tới thì ra cô là loại ăn mềm không ăn cứng.

Một khi tìm được mạch môn của anh, dường như cô cũng không quá khó hầu hạ.

Rất nhanh, một bát bún thập cẩm cay dành cho hai người ăn đã có hơn phân nửa chui vào bụng Tô Mục Tuyết.

“Thật là thơm!”

Nói xong cô lau miệng, vẻ mặt thỏa mãn, còn rất không hình tượng mà xoa xoa bụng.

Triệu Nam Thiên cạn lời, ăn như vậy cũng có thể gọi là thử một chút?

Thấy mặt Triệu Nam Thiên tràn đầy kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc, “Nhìn cái gì vậy?”

“Không nghĩ tới cô còn rất dễ nuôi.”

Triệu Nam Thiên nhàn nhã châm một điếu thuốc.

Nữ thần Tô nhìn như không ăn mĩ vị nhân gian nhưng một khi hạ giá, thật ra cũng không phải khó ở chung như anh tưởng.



Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy có một chút xíu hướng tới với cuộc sống hôn nhân sau này.

Tô Mục Tuyết lại xấu hổ một trận. Cái gì gọi là rất dễ nuôi? Anh tưởng mình là con mèo con chó anh nhặt được ở ven đường sao?

Cô không nhịn được nhắc nhở, “Ai cần anh nuôi? Những lời tôi nói trước đó anh đừng quên!”

Triệu Nam Thiên đập tàn thuốc, “Nhớ kỹ rồi, làm chồng giả của cô một tháng, một tháng sau cô đi đường cô, tôi đi đường tôi.”

“Anh biết là tốt rồi. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh đừng ôm huyễn tưởng gì với tôi, tôi đi đăng ký kết hôn với anh thuần túy chỉ là vì chặn miệng người trong nhà, hai chúng ta là không thể nào!”

Triệu Nam Thiên cũng không tức giận mà cười cười hỏi ngược, “Ngộ nhỡ cô yêu tôi thì phải làm sao bây giờ?”

“Tôi sẽ yêu anh? Anh nghĩ tôi bị mù sao?”

Tô Mục Tuyết không còn gì để nói. Nếu không phải tôi hờn dỗi với người trong nhà, con mắt nào của cô lại đi coi trọng tên này?

Về phần yêu anh?

Đừng có nằm mơ!

Triệu Nam Thiên không tiếp tục tranh luận, thời gian một tháng cũng không lâu lắm, thế nhưng cũng không ngắn, thứ như tình cảm này ai có thể nói trước được?

Lúc tính tiền Tô Mục Tuyết muốn giành trả tiền, kết quả Triệu Nam Thiên cũng không quan tâm.

Sau khi ra khỏi quán ăn, cô mới bất mãn nói: “Hôm nay cũng thôi đi, sau này nếu lại ra ngoài ăn cơm, chúng ta chia đều là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play