“Một chút tiền thuốc thang mà thôi, Tô gia vẫn đáp ứng được.”

“Vậy cũng không được, một đám thằng nhóc con, thừa dịp tôi không ở, cũng thật là vô pháp vô thiên!”

Nói đoạn, anh ta hét lớn một tiếng: “Còn ẩn núp ở bên trong làm gì? Còn không mau chạy ra đây xin lỗi người ta!”

Dứt tiếng, tất cả mọi người trên hành lang đều nhìn về phía cánh cửa bao sương.

Bầu không khí yên tĩnh quái dị, thậm chí yên tĩnh đến đáng sợ.

Cũng không phải yên tĩnh giống như chết, bởi vì trong phòng khách truyền đến tiếng động, nhưng lại không có ai tiếp lời.

Vương Triều Khải lại lặp lại một câu: “Không nghe thấy à? Mau chạy ra đây!”

Trong không gian yên ắng, bỗng có âm thanh vang lên bên cạnh.

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, Triệu Nam Thiên không biết từ lúc nào lấy từ trong túi ra một cái bật lửa kiểu cũ.

Ánh lửa lóe lên, chiếu sáng nửa khuôn mặt dính đầy máu tươi!

Thấy mọi người đều nhìn qua, Triệu Nam Thiên từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, đem một cây thuốc lá nhăn nhúm nhúm kẹp ở ngoài miệng, có lẽ là bởi vì khẽ động đến vết thương khiến cho động tác của anh hơi có vẻ khó chịu.

Hít thật sâu một hơi, lúc này anh mới khàn khàn cuống họng nói: “Tổng giám đốc Vương đúng không? Thật ngại quá, có khả năng bọn họ không có cách nào đến được.”

Thần kinh Vương Triều Khải căng thẳng: “Lời này của anh là có ý gì?”



Triệu Nam Thiên cầm điếu thuốc chỉ chỉ bên trong: “Ý của tôi là… chỉ sợ anh phải gọi người khiêng bọn họ ra!”

Mặc dù Vương Triều Khải nghe hiểu ý của Triệu Nam Thiên, bất quá… chuyện này sao có thể?

Lông mày Vương Triều Khải cau lại, nhanh chân không ngừng đi vào căn phòng.

Anh ta cũng coi là đã gặp qua những trường hợp sóng to gió lớn, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt kia vẫn là không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Bảo vệ của hội Hoàng Đình nằm ngổn ngang lộn xộn đầy đất, hầu hết đều hôn mê bất tỉnh, còn lại mấy người cũng đều không ngừng thốt ra những tiếng kêu rên, mỗi người đều mặt mũi bầm dập, có người che lấy cánh tay, có người ôm lấy đôi chân.

Trong đó có một tên thê thảm nhất, bộ dáng chật vật, một gương mặt bị người đánh thành đầu heo, một bên cánh tay còn bị bẻ gãy, lờ mờ có thể thấy được xương trắng lấp ló.

Vương Triều Khải nhận ra người trước mắt không phải đàn em của mình, lúc này mới thoáng thở dài một hơi.

Bất quá nghĩ lại, sắc mặt của anh ta lại phá lệ lạnh lẽo âm u, nếu đã không phải là đàn em thì đó chính là khách.

Có vị khách nào ở địa bàn của hội Hoàng Đình lại bị người ta đánh thành dạng này?

Vương Triều Khải cố nén tức giận trong lòng, kết quả này khiến anh ta càng thêm khó mà tiếp nhận, thế này chẳng khác nào đánh vào mặt mũi của anh ta, cũng như đánh vào mặt mũi của toàn bộ hội Hoàng Đình!

Mất mặt là một chuyện, mặt khác còn đẩy mọi chuyện lên một tầm cao khác.

Hội Hoàng Đình luôn luôn chú trọng sự an toàn và riêng tư, chuyện hôm nay nếu như không có một lời giải thích hợp lý thì về sau còn có ai dám đến Hoàng Đình tiêu tiền đây?

Có điều Vương Triều Khải cũng không có ngay lập tức tỏ thái độ, bởi vì chuyện này đã vượt qua dự đoán ban đầu của anh ta, nhất định phải cân nhắc cho kỹ càng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play