Hội Hoàng Đình không báo cảnh sát đúng như anh đã suy đoán, dù sao đây cũng là việc khuất tất mờ ám, gọi cảnh sát đến cũng chẳng giải quyết được gì.

Rất nhanh sau đó, bác sĩ tư nhân của hội đã chạy đến chạ, sau khi kiểm tra và chữa trị thì tổng giám đốc Hàn cũng dần tỉnh lại.

Quản lý hỏi: “Sao rồi?”

“Vẫn ổn, thủy tinh công nghiệp không có góc nhọn, sau vài ngày sẽ tự bài tiết ra ngoài, nhưng quá trình chắc sẽ đau, để bảo đảm an toàn, tôi vẫn đề nghị nên đến bệnh viện làm phẫu thuật thì tốt hơn.”

Đợi sau khi bác sĩ đã rời khỏi, tổng giám đốc Hàn bắt đầu to tiếng hung hăng: “Mẹ kiếp, không thể chỉ vậy là xong được! quản lý Tề, tôi tiêu nhiều tiền ở Hoàng Đình như vậy, lại bị người khác đánh thành như vậy! Chuyện này anh cũng phải đòi lại công bằng cho tôi mới phải!”

“Tổng giám đốc Hàn, anh yên tâm, Hoàng Đình chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn của anh.”

Lúc quản lý Tề quay đầu nhìn Triệu Nam Thiên, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng: “Anh cũng đã nghe yêu cầu của tổng giám đốc Hàn rồi, tôi đến để thương lượng với anh, chuyện này chúng ta giải quyết riêng thì sao?”

Triệu Nam Thiên ngẫm nghĩ một lúc, rồi xoa tay nói: “Được, tôi đồng ý!”

Quản lý Tề nhíu chặt mày, có Hoàng Đình chống lưng nên anh ta không ngán kẻ du côn nào, dù có bạo lực ngang ngạnh đến mức nào, thì chỉ cần đánh gãy xương quẳng ra ngoài là được.”

Nhưng anh ta không nhìn ra người trước mắt này có thế lực mạnh bao nhiêu, nếu không phải do lệnh của cấp trên, anh ta cũng không muốn dây vào.

Bởi vì nói cho cùng thì tổng giám đốc Hàn cũng chỉ là hội viên cấp thấp, loại chuyện cưỡng bức con gái người ta này, nói ra cũng chẳng vẻ vang gì, không nói đến còn bị người ta tìm đến tận nơi đánh, nên càng mất mặt hơn nữa.

Tuy trong lòng quản lý Tề cũng khinh thường loại chuyện này, nhưng khi nói chuyện vẫn dùng cái giọng ngang ngược dọa người như cũ: “Như vậy đi, anh bồi thường sáu trăm triệu cho tổng giám đốc Hàn, chỉ cần anh ấy đồng ý, tổn thất của Hoàng Đình tôi có thể không truy cứu nữa.”



Vậy là xong rồi à?

Tổng giám đốc Hàn há miệng thở muốn nói, lẽ ra phải thêm vài điều kiện nữa mới đúng, ít ra cũng phải khiến anh quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với anh ta mới được chứ.

Nhưng khi nhìn thoáng qua ánh mắt của Triệu Nam Thiên, anh ta liền giật thót.

Cảm giác cận kề cái chết lúc nãy lại trỗi dậy, cả cảm giác đau đớn ở bụng và đũng quần ướt đẫm, đều nhắc nhở anh ta về kết cục của việc chọc giận Triệu Nam Thiên.

Tổng giám đốc Hàn hư lạnh một tiếng, xem như đồng ý.

Quản lý Tề quay đầu nhìn Triệu Nam Thiên, giống như lễ phép hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”

Triệu Nam Thiên nhún vai: “Tôi cũng không có ý kiến gì.”

Đến lượt quản lý Tề thấy bất ngờ, sáu trăm triệu không phải con số nhỏ, người này lại không chút do dự đồng ý dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ tin tức có sai sót?

Không chờ anh ta suy đoán thêm, Triệu Nam Thiên đã nói tiếp: “Sau đó thì sao?”

Quản lý Tề hơi ngạc nhiên khi bị hỏi vậy: “Sau đó cái gì?”

Triệu Nam Thiên hiển nhiên nói: “Điều kiện của các người tôi đồng ý rồi, còn đối phương phải bồi thường chúng tôi thế nào đây?”

Tổng giám đốc Hàn giành nói trước: “Bồi thường? Bồi thường cái gì? Mày đánh tao thành như vậy còn muốn tao bồi thường cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play