Triệu Nam Thiên vô cùng đau lòng, hít sâu một hơi: “Tôi chở cô đến
bệnh viện trước, cô yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô!”
Tô Mục Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, tính cách bá đạo thường ngày bỗng
nhiên mất hút không thấy đâu, vô thức muốn dựa dẫm người đàn ông trước
mặt này.
Triệu Nam Thiên nhìn xuống, thì thấy cô chỉ còn mang một chiếc giày cao gót, chiếc kia không biết bị vứt ở đâu rồi.
Trên mặt đất đầy thủy tinh công nghiệp nát vụn, tuy sẽ không bị thương nếu dẫm phải, nhưng muốn đi lại sẽ rất khó khăn.
Anh dứt khoát bế xốc cô lên, đi nhanh ra cửa phòng bao.
Người đàn ông có vẻ là quản lý kia bước đến: “Đứng lại!”
“Vì sao?” Triệu Nam Thiên cũng không sợ gì anh ta, chỉ là theo sau
anh ta còn có một đám bảo vệ, tên náo tên nấy đều vô cùng cường tráng,
muốn giải quyết nhanh gọn thì chỉ có một cách là ra tay thật tàn nhẫn.
Nếu là lúc bình thường thì Triệu Nam Thiên cũng không để ý mấy chuyện này, nhưng bây giờ Tô Mục Tuyết đang bị kinh sợ, Triệu Nam Thiên không
muốn cô phải chứng kiến thêm một cảnh tượng đãm máu nào nữa.
Quản lý nói bằng giọng lạnh băng: “Hội Hoàng Đình này khai trương đã được ba năm, chưa từng có ai dám đến đây gây rối đâu!”
Triệu Nam Thiên tức quá hóa cười: “Mày nói bọn tao đến phá rối?”
Bọn anh rõ ràng là người bị hại, bọn người này không đến giúp đỡ thì
cũng thôi, vậy mà bây giờ còn định thiên vị nói giúp bên kia?
Triệu Nam Thiên vừa nguôi giận lại không thể nhịn nổi mà lại tức điên lên, tưởng hắn dễ bắt nạt vậy sao?
Quản lý cao giọng hỏi: “Phòng tắm có phải bị anh đập phá không?”
Triệu Nam Thiên cũng không giải thích thêm: “Là tôi”
Quản lý cười lạnh: “Vậy thì đúng rồi, phá hỏng nội thất, còn muốn
nghênh ngang rời đi? Ở Hoàng Đình của chúng tôi không có tiền lệ như
vậy!”
“Các người…” Tô Mục Tuyết vốn định mở miệng, nhưng lời đã đến bên môi lại không có cách nào nói nên lời.
Cho dù kết quả chuyện này có như thế nào, thì qua miệng của những kẻ có tâm tư, cũng sẽ bị biến thành ý khác.
Danh dự của cô bị ảnh hưởng là một chuyện, nhưng tập đoàn Tô Phong vì chuyện này cũng sẽ bị chèn ép, đây mới là chuyện này không mong muốn
thấy nhất!
Triệu Nam Thiên hiểu cô đang do dự vì điều gì, bèn ra hiệu cho cô
khoan nói gì cả, nhìn quanh căn phòng một lượt, liền tìm thấy chiếc giày cao gót đang nằm lẻ loi bên kia.
Anh đi tới bên đó nhặt chiếc giày lên, lấy khăn lau sơ rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay bắt lấy cổ chân mảnh khảnh kia.
Tô Mục Tuyết muốn né tránh, cũng không phải xấu hổ mà có chút khó xử.
Kiểu cư xử này cô vẫn chưa thích ứng kịp, cô và Triệu Nam Thiên chỉ
là vợ chồng trên danh nghĩa, những hành động thân mật kiểu này đối với
cô vẫn còn quá xa lạ.
Thêm nữa cũng sợ tổn hại đến thể diện của Triệu Nam Thiên, là một
người đàn ông mà lại quỳ xuống mang giày cho phụ nữ, có vẻ mất thể diện.
“Yên nào, coi chừng trầy chân!”
Triệu Nam Thiên đâu có hơi sức quan tâm người khác nghĩ gì, anh yêu chiều vợ của mình thì làm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT