Trong lúc đó Tô Mục Tuyết gọi điện thoại tới, hỏi anh tại sao vẫn chưa về nhà làm cơm tối?

Triệu Nam Thiên cứng họng, anh cũng cũng phải đi làm được không!

Ban ngày lại phải đi làm, tan việc lại phải ngay lập tức về nhà nấu cơm?

Chẳng lẽ cô cả Tô thật sự còn coi anh thành người hầu sai vặt?

Triệu Nam Thiên lảng tránh có việc, bảo cô tự mình gọi đồ ăn ngoài.

Khổng Như Nguyệt hiếu kì nghiêng đầu qua, “Anh Nam Thiên, ai vậy?Có phải là chị dâu không?”

“Không có ai.”

“Anh Nam Thiên, những cái anh mới vừa nói, là thật hay giả vậy, bọn họ thật sự phải bồi thường tiền cho tôi sao?”

“Bồi thường tiền là thật, nhưng cụ thể thường bồi thường thế nào tôi nhớ không rõ, dù sao pháp luật có quy định tương quan, lúc này bọn họ hẳn là sốt ruột so với chúng ta!”

Khổng Như Nguyệt có chút ít bội phục nói: “Anh Nam Thiên, anh còn hiểu luật pháp? Cũng thật là lợi hại!”



“Tôi cũng là biết linh tinh thôi.” Triệu Nam Thiên khiêm tốn cười cười.

Khổng Như Nguyệt càng thêm khâm phục, “Anh thật khiêm tốn, không giống cái người tổ trưởng Hàn đó, ỷ có chút ít thanh minh, mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt tôi, đáng ghét chết đi được!”

Từ Minh tận dụng mọi thứ nói: “Anh Nam Thiên Chúng tôi không chỉ có khiêm tốn, anh ấy lại còn có năng lực, nếu không có người chèn ép, hiện tại làm sao còn đang thử việc chứ?”

Khổng Như Nguyệt một mặt sắc mặt bất ngờ, “A, Anh Nam Thiên, anh bây giờ vẫn chưa chuyển sang chính thức?”

Triệu Nam Thiên cảm thấy nói về cái đề tài này không thích hợp, mượn cớ chuyển sang chủ đề khác.

Tổng cộng hai cái vali da lớn, không bao lâu liền thu dọn xong rồi.

Rất nhanh, suy đoán của Triệu Nam Thiên đã được xác minh, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Khổng Như Nguyệt trong lòng xiết chặt, vô ý thức bắt lấy cánh tay của Triệu Nam Thiên, “Anh Nam Thiên, tôi sợ!”

Triệu Nam Thiên vỗ vỗ tay của cô, “Không có việc gì, có tôi ở đây!”

Từ Minh ghen tị không thôi, âm thầm ngưỡng mộ năng lực của Anh Nam Thiên.



Từ khi quen biết cho đến bây giờ chưa đầy một giờ, mà Khổng Như Nguyệt đã quyến luyến không muốn rời xa đối với Triệu Nam Thiên, đối với anh liền hờ hững lạnh lẽo, đây quả thực là sát thủ thiếu nữ!

Không đợi anh suy nghĩ nhiều, Triệu Nam Thiên đã mở miệng, “Minh nhi, đi mở cửa!”

Từ Minh vội vàng đi ra mở cửa, “Làm gì, đến nhiều người như vậy, muốn đánh nhau phải không ?”

“Không phải, không phải, có chút hiểu lầm, chúng tôi là tới xin lỗi.”

Triệu Nam Thiên phân phó một tiếng, “Để bọn họ vào.”

Dứt lời, cả đám nối đuôi nhau đi theo sau lưng của Từ Minh mà vào.

Một nam một nữ đi ở phía trước, đằng sau hai người chính là cả nhà lão nhị Nhà họ Vương quay trở lại.

Khổng Như Nguyệt nhận ra một người trong đó, mặt giận dữ quát lớn, “Là ông, chính là ông thuê nhà cho tôi, hai ngày này tôi gọi điện thoại cho ông ông không nghe máy, quả thực quá đáng!”

Người kia ngượng ngùng cười một tiếng, “Cô Khổng, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tôi ra khỏi nhà hai ngày này, điện thoại còn không mang theo.”

Triệu Nam Thiên suy đoán, người này hẳn là anh cả Nhà họ Vương, cũng lười nghe ông ta nói nhảm, “Nói đi, hai anh em Nhà họ Vương các người tới đây làm gì? không phải là nói chuyện phiếm đi? Nếu như là đuổi người cũng không cần, chúng tôi chẳng mấy chốc nữa sẽ dọn đi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play