Khi vừa bước ra bên ngoài, Tôn Mập càng kinh ngạc hơn, toàn thân mọi người đều bẩn thỉu, mặt mũi lấm lem bùn đất, nếu không phân biệt kỹ còn tưởng là người nhặt rác!

Lúc trước gã ta phân phó cho Triệu Nam Thiên đến kho hàng, cũng chính là vì trả thù và để tiêu khiển.

Nơi như nhà kho bẩn thỉu, lại không bao giờ xuất hiện trước mặt lãnh đạo, tác phẩm có đẹp đến đâu cũng không ai nhìn thấy.

Tôn Mập vốn là còn lo lắng Triệu Nam Thiên sẽ buồn bực, còn đang nghĩ cách xoa dịu, nhưng lại không nghĩ tới, anh chàng này vẫn đang rất chăm chỉ.

Sau một lúc nói chuyện, Tôn đội trưởng cũng giả vờ quan tâm: “Thế còn đội trưởng Thiên thì sao rồi, cậu thích nghi với công việc ở đây chưa? Lý do tôi đưa cậu đến đây là vì Khoa Lý rất tin tưởng cậu.”

“Đội trưởng Tôn khách khí rồi, làm ở đâu cũng được cả, tôi hiểu.”

“Vậy là tốt rồi, có cái gì khó khăn có thể nói với tôi.”

“Đội trưởng Tôn, nói thật ra là cũng có một chút khó khăn!”

Đội trưởng Tôn trong lòng chế nhạo: “Ồ, khó khăn gì vậy?”

Triệu Nam Thiên cũng không khách khí: “Đội trưởng Tôn, anh thấy đấy, trước đây nhà kho không được quản lý, mọi thứ rất lộn xộn. Một mình tôi làm không xuể. Bây giờ lại có hai người mới từ chức. Anh phải cử thêm hai người nữa để tới đây trợ giúp tôi.”

Đội trưởng Tôn chợt hiểu tại sao hai anh chàng kia nhất quyết từ chức. Dựa theo cách làm của Triệu Nam Thiên, công việc kho hàng sẽ không hoàn thành trong vòng một tháng.

Vốn dĩ gã ta định sắp xếp hai người làm tai mắt bên cạnh Triệu Nam Thiên, nhưng gã ta nhìn một vòng, không ai dám đối diện với gã.

Suy nghĩ của mọi người rất đơn giản, nếu nhẹ nhàng thì không nói, nhưng nhà kho bẩn thỉu và phải làm việc rất mệt mỏi, không ai muốn đến.



Một người không muốn đi lên tiếng đề nghị: “Đội trưởng Tôn, tôi nghĩ tốt nhất là nên tuyển thêm hai người nữa. Dù sao, công việc của đội trưởng Thiên cũng rất đơn giản và yêu cầu lao động không cao.”

Đội trưởng Tôn nghĩ đi nghĩ lại một hồi rồi mở miệng nói: ”Vậy thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp nhân viên qua đây.”

“ Không cần phiền đến đội trưởng Tôn, dù sao chiều nay tôi cũng đến bộ phận nhân sự để làm thủ tục, vì vậy cứ để tự tôi nói.”

Đội trưởng Tôn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng không biết gã ta nghĩ đến điều gì nên không nói nữa.

Đoàn người tới mau, đi cũng mau.

Từ Minh kinh ngạc nói: “Anh Thiên, sao tôi lại cảm thấy Tôn Mập không có ý từ chối gì nhỉ?”

Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn, đang định dùng cơ hội này để chiêu mộ hai người có năng lực, vốn tưởng rằng sẽ phải mặc cả, nhưng cuối cùng Tôn Mập thực sự vui vẻ đồng ý? E rằng không đơn giản như vậy.

“Tiểu Ngũ, cậu tới đây sớm hơn tôi, cậu có biết chuyện gì không?”

“Anh Thiên, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết Tôn Mập rất được hoan nghênh ở phòng nhân sự, ai cũng phải nể mặt.”

Triệu Nam Thiên vừa suy nghĩ vừa theo hai người trở về kho hàng.

Hành động vừa rồi là làm cho Tôn Mập không cảnh giác họ thôi, trong góc nhà kho, bọn họ đã thu dọn một văn phòng nhỏ riêng biệt.

Nhìn từ bên ngoài không có gì lạ, nhưng tất cả các loại đồ đạc văn phòng đều được họ dọn vào, thậm chí máy tính cũng được đặt ở góc kho. Trong kho không có nguồn điện, đều là Từ Minh đi kéo trộm về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play