Cũng không phải do gã ta không muốn đuổi theo, mà là do Triệu Nam Thiên khiến gã ta cảm thấy rất nguy hiểm. Gã ta đã từng giải quyết không ít lính giải ngũ, nhưng người khó giải quyết như thế đây là lần đầu tiên gã ta gặp được.

Tiền thù lao hữu hạn, không đáng để liều mạng như vậy.

Gã ta cầm di động, biến đổi giọng nói nói: “Ông chủ Ngụy sao, người đã chạy mất, chẳng qua trên người anh ta đã trúng một phát đạn. Nếu còn muốn đuổi theo nữa, sợ rằng anh sẽ phải trả thêm tiền mới được.”

“Không cần, anh đi ra nước ngoài tránh đầu gió trước, sau này tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản cho anh! Cái gì nên nói cái gì không nên nói, không cần tôi nhắc nhở chứ?”

“Yên tâm, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau.”



Vết thương do súng bắn trên cánh tay còn đang chảy máu, nhưng Triệu Nam Thiên không dám dừng lại. Anh ôm Tô Mục Tuyết chạy hết tốc lực mười phút.

Mãi đến khi xác định tên sát thủ kia không đuổi theo nữa, lúc này anh mới tìm một thân cây bí ẩn ngồi xuống phía sau.

Anh há to miệng thở hổn hển.

Tô Mục Tuyết không nặng mấy, còn chẳng nặng bằng phụ trọng phải vác khi huấn luyện dã ngoại.

Chẳng qua hiện tại tình trạng thân thể của anh rất không xong, vết đao bị trúng trước đó còn chưa kịp xử lý giờ lại thêm vết thương mới, thể lực bị suy giảm rất nhanh.

Anh xé rách một mảnh áo sơ mi băng bó cầm máu đơn giản, bởi vì tư thế không thuận khiến anh đau tới toát mồ hôi lạnh.

Rất nhanh Tô Mục Tuyết đã hiểu được phương pháp băng bó, cô do dự một chút mới lên tiếng: “Có cần tôi… tôi giúp anh không?”



Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Không phải cô ước gì tôi chết trên tay tên sát thủ kia sao?”

“Sao anh nói nhảm nhiều vậy?”

Tô Mục Tuyết đoạt lấy miếng vải kia, như muốn trả thù mà nắm chặt lấy.

Đuỵt mịa!

Triệu Nam Thiên đau tới sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể cắn răng thật chặt.

Tô Mục Tuyết lau mồ hôi, “Được rồi.”

Tuy rằng cô băng hơi khó coi một chút, chẳng qua cuối cùng máu cũng đã ngừng chảy.

Triệu Nam Thiên im lặng nói, “Cảm ơn.”

Tô Mục Tuyết giễu cợt: “Anh biết sợ rồi sao? Hiện tại anh đưa tôi về nhà họ Ngụy có lẽ còn kịp. Bằng không anh chết như thế nào cũng không biết! Không phải tôi hù dọa anh, Ngụy Bắc Minh không phải người mà một bảo vệ nho nhỏ như anh có thể đắc tội nổi!”

Lòng tự trọng bị quấy phá, Triệu Nam Thiên cứng rắn chống đất đứng lên, “Tô Mục Tuyết, tôi biết trong đầu cô khinh thường tôi, nhưng cô đừng quên hiện tại cô đã là người phụ nữ của tôi. Đưa cô trở về? Không có cửa đâu!”



Đi tới trên đường lớn, giày cao gót của Tô Mục Tuyết đã sớm bay ở nơi nào chẳng rõ.

Triệu Nam Thiên không thể làm gì khác hơn là cõng cô.



Đã vậy rồi cô còn bày ra vẻ mặt không tình nguyện, cứ như chính mình đã chiếm món lời cực kỳ lớn vậy.

Đi không được năm phút đồng hồ đã có một chiếc taxi từ xa đến gần.

Hai người liếc nhau, khó có được cười ăn ý.

Lên xe, rốt cục Triệu Nam Thiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thật mạo hiểm, nếu như đổi thành người khác chắc chắn đã đi gặp diêm vương!

Đồng thời trong lòng anh còn đang nghi ngờ, rốt cuộc Ngụy Bắc Minh là ai?

Người cầm súng ban nãy kia cũng không phải sát thủ bình thường, mà là sát thủ chuyên nghiệp đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Người như thế không phải chỉ dùng tiền là có thể tìm được.

Xem ra cảnh cáo của Tô Mục Tuyết trước đó cũng không phải vô duyên vô cớ, nếu như Ngụy Bắc Minh muốn chơi chết bản thân mình vẫn rất dễ!

Đang nghĩ ngợi, bên người lại nhiều thêm một bộ thân thể mềm mại.

Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, Tô Mục Tuyết như trút được gánh nặng, vậy mà lúc này cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Cô tựa người lên trên vai anh, mùi thơm nhàn nhạt cũng chui vào trong lỗ mũi.

Triệu Nam Thiên cũng mệt mỏi vô cùng, hết lần này tới lần khác anh lại không dám ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play