Tư Minh lấy điện thoại ra chụp lại một tấm.

Người phụ nữ thét chói tai, vừa thẹn vừa giận, vội vã cầu xin tha thứ nói: “Hai vị đại ca, không phải hai người chỉ muốn đòi tiền thôi sao? Tôi đưa!”

Triệu Nam Thiên cười lạnh: “Cô có thể đưa bao nhiêu? Không phải tiền của cô đều là do giám đốc Hàn cho sao?”

Người phụ nữ cũng không trả được nhiều như vậy. Cô ta rất hiểu thủ đoạn của Hàn Phong, một khi chuyện bị hai người trước mắt lộ ra ngoài, thì đừng nói là tiền, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.

Cô ta vội vã nói: “Tôi… tôi biết quỹ bảo hiểm của Hàn Phong ở đâu, toàn bộ bên trong đều là tiền riêng anh ta giấu vợ mình!”

Triệu Nam Thiên tỏ vẻ do dự.

Người phụ nữ muốn nắm lấy cơ hội, lôi kéo tay của Triệu Nam Thiên đi lên lầu: “Đại ca, anh đi theo tôi, tôi chỉ cho anh xem!”

Triệu Nam Thiên có chút đứng núi này trông núi nọ.

Tuy phẩm hạnh người phụ nữ trước mắt này ti tiện, nhưng đúng là vẻ ngoài thật sự không tệ. Nếu không, Hàn Phong cũng sẽ không vì cô ta mà trở mặt với Vương Như Nguyệt.

Hơn nữa dáng người của người phụ nữ này vô cùng tốt, lúc đi đường hệt như một con mèo nhỏ, tay chân uốn éo, hơn nữa bộ áo ngủ được khoác qua loa trên người, căn bản không che được gì cả.

Triệu Nam Thiên xốc lại tinh thần, lúc này mới miễn cưỡng hé mắt ra.

Từ Minh đang ôm hai con tôm chân mềm kia đi xuống lầu.

Người phụ nữ đã đưa Triệu Nam Thiên vào phòng ngủ chính. Tay cô ta khẽ ấn vào nơi nào đó chỗ tủ quần áo, chỉ thấy trong đó có một cánh cửa cuốn, lộ ra két bảo hiểm giấu ở sau đó.



Triệu Nam Thiên líu lưỡi. Hàn Phong này đúng là cẩn thận thật, nếu không có người phụ nữ này dẫn đường, cho dù có suy nghĩ, anh cũng không nghĩ ra ở đây lại cất giấy một cái két bảo hiểm.

Hơn nữa, nhìn một loạt phô bày các loại con số mật mã và khóa vân tay bên trên két bảo hiểm kia, cho dù tìm được rồi, anh cũng không có cách nào mở ra được!

Người phụ nữ không quên cò kè mặc cả: “Đại ca, đây là két bảo hiểm của Hàn Phong. Chỉ cần anh giúp tôi giấu được trong một thời gian, số tiền này chúng ta chia nửa, thế nào?”

Vừa nói cô ta vừa quay đầu, lại thấy Triệu Nam Thiên ở đối diện mìng ngẩng ra.

Cô ta kinh ngạc, vừa cuối đầu thì phát hiện áo ngủ của mình đã hở ra.

Người phụ nữ cũng không che lại, điềm đạm đáng yêu nói: “Đại ca, chỉ cần anh giúp em gái nhỏ này, có điều kiện gì anh cứ nói, em theo anh cả. Anh thấy được chưa?”

Triệu Nam Thiên cũng không phải kẻ ngốc, sao không nghe ra được sự ám chỉ của cô ta?

Chỉ là anh cũng không có hứng thú với loại phụ nữ lẳng lơ thế này, lại càng không thích nhặt người phụ nữ hư hỏng của người khác.

Anh chuyển biểu cảm, bảo: “Cô bớt tính kế tôi lại. Nếu tôi muốn lên giường với cô thật, chuyện này đã không nói rõ!”

Người phụ nữ thấy Triệu Nam Thiên không có hứng thú với mình, không kìm được có chút thất vọng, lại sửa lời bảo: “Vậy thế này đi, tiền bên trong chúng ta chia ba, anh bảy tôi ba! Đẳng cấp của két bảo hiểm này cao, hơn nữa tiểu khu còn có hệ thống cảnh báo. Chỉ cần nhập sai mật mã, nó sẽ báo nguy ngay. Đến lúc đó, gà bay trứng vỡ, không ai trong chúng ta được lợi!”

Triệu Nam Thiên hỏi: “Cô biết mật mã?”

Người phụ nữ đắc ý: “Hàn Phong vô cùng đề phòng tôi, tất nhiên sẽ không nói cho tôi biết cái đó, chỉ là hôm ấy anh ta quá chén, lúc đó mới lòi ra được mật mã, ngay cả vân tay anh ta tôi cũng lưu được một bản!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play