Triệu Nam Thiên cũng chậm rãi mở miệng: “Vậy chúng ta phải tương kế tựu kế rồi!”
Vương Như Nguyệt cũng là người thông minh: “Ý của anh là đồng ý với tên khốn khiếp Hàn Phong kia sao?”
Không đợi Triệu Nam Thiên thừa nhận, cô ta đã nhanh chóng lắc đầu:
“Không được, cho dù thực sự gặp được Hoa Tứ Thiếu, vậy anh ta dựa vào
cái gì để tin tưởng hai ta?”
Triệu Nam Thiên nói một cách chắc chắn: “Cho nên những sổ sách kia phải nằm trong tay chúng ta rồi.”
Vương Như Nguyệt không nghi ngờ gì, dù sao cô ta cũng đã nhìn thấy
bản lĩnh của Triệu Nam Thiên rồi, nếu như ngay cả chuyện lấy lại sổ sách mà anh cũng không làm được, vậy người khác cũng đừng mong làm được.
Sau khi hai người thương lượng cần thận một lúc, lúc này Vương Như Nguyệt mới bấm điện thoại.
“Vương Như Nguyệt, con mẹ nó cô còn dám gọi điện cho ông à?” Hàn
Phong vừa dứt lời, đầu bên kia đã truyền đến tiếng va chạm bạch bạch
bạch, hơn nữa còn kèm theo tiếng rên rỉ cao vút của phụ nữ.
Vương Như Nguyệt và Triệu Nam Thiên liếc nhau, dưới tác dụng của cồn, mặt hai người đều đỏ đến tận mang tai.
Cô ta hít sâu một hơi, lúc này mới bắt đầu chậm rãi nói những gì hai người vừa bàn bạc.
“Đổi ý rồi hả? Con mẹ nó nếu cô sớm nghe lời như thế thì ông đây đỡ
được bao nhiêu chuyện? Ngày mai đó! Tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ
điện thoại của tôi, nếu còn dám đùa giỡn nữa, cẩn thận tôi giết chết
cô!” Hàn Phong đang sốt ruột muốn làm việc nên vội vàng cúp điện thoại.
Vương Như Nguyệt thở ra một cái, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên: “Đồ khốn
nạn, giải quyết xong mấy chuyện này, tôi nhất định phải ly hôn với anh
ta!”
“Phía chú Vương phải báo cáo sao đây?” Triệu Nam Thiên thả lỏng nói.
“Đây là chuyện của tôi, giải thích với ông ta làm gì chứ? Nếu không
phải năm đó ông ta cứ chết sống giao tôi cho Hàn Phong, lúc này tôi sẽ
không cần sống uất ức như thế!” Vương Như Nguyệt than thở số khổ.
Thật ra cô ta đã muốn ly hôn từ sớm, lúc này mới nhiều lần đến chỗ Phong Nguyệt kia nhanh chóng ép Hàn Phong chấp nhận.
Nhưng không ngờ, không biết lão già Vương kia biết được chuyện này từ đâu, vẫn chết sống không cho hai người ly hôn.
Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Bọn họ biết nhau sao?”
Vương Như Nguyệt cười nhạt: “Hàn Phong là con nuôi ông ta! Cậu không
ngờ tới chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu nghĩ lão già Vương rất đơn
giản nên tôi cũng không muốn lắm chuyện, nói chung sau này cậu ít gặp
ông ta đi!”
Dường như cô ta cũng không muốn nhiều lời về đề tài này, vội vàng
hỏi: “Được rồi, cậu nghĩ cách nào để lấy lại được sổ sách chưa? Tên Hàn
Phong kia thỏ khôn có ba hang, tôi cũng không biết anh ra trốn trong
hang nào, hôm nay hay là do tôi đoán đúng được anh ta về nhà nên mới bắt được người!”
Đây là vấn đề Vương Như Nguyệt quan tâm nhất, nếu như không lấy lại
được sổ sách, dù ngày mai có gặp được Hoa Tứ Thiếu thì cũng không có
cách nào lật ngược tình thế.
Triệu Nam Thiên đã có ý định của mình, anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Cô đã sớm biết người vệ sĩ bên cạnh Hàn Phong rồi sao?”
Vương Như Nguyệt gật đầu: “Ừ, nghe nói là lính giải ngũ, hình như
cũng từng làm huấn luyện viên trong quân đội, sau khi xuất ngũ còn đánh
quyền đen nữ, đã vậy còn giành giải quán quân võ thuật toàn quốc, tôi
tính kế mấy lần nhưng đều bị anh ta phá hủy chuyện tốt!”
Trong lòng Triệu Nam Thiên đã hiểu ra, sau đó đứng dậy nói tạm biệt: “Được rồi, vậy cô đợi tin của tôi.”
Vương Như Nguyệt tiễn anh ra cửa, đứng bên cửa lớn nói: “Cám ơn cậu!”
Vốn cô ta chỉ muốn xem Triệu Nam Thiên như mồi nhử, kết quả lại không như mong đợi, cuối cùng người đàn ông này lại ngăn cơn sóng dữ để cứu
mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT