Ngay khi tiếng kinh hô của Vương Như Nguyệt vang lên thì bóng người đó cũng đã ngã xuống trước mặt cô ta, sau đó cô ta sợ đến ngây người!

Người ngã xuống là gã đội mũ lưỡi trai kia!

Mới vừa rồi gã ta còn như chiến thần, giống như một kẻ địch không thể đánh bại, nhưng giờ lại bị người khác quật ngã?

Đợi đến khi cô ta ngẩng đầu nhìn lại thì Triệu Nam Thiên đang bình thản bước đến, khi đã đến gần thì phát hiện trên gương mặt anh ta còn vài vết bầm tím, quần áo trên người cũng đã bị rách vài chỗ.

Gã đội mũ lưỡi trai định đứng dậy, nhưng kết quả lại bị nện một cú vào thái dương, hai chân run lên vài cái, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Triệu Nam Thiên thở dài một hơi, đưa tay về phía Vương Như Nguyệt: “Đứng lên đi, trên đất lạnh.”

Vành mắt Vương Như Nguyệt đã đỏ ửng, vẫn là gương mặt quen thuộc không có gì lạ, gương mặt Triệu Nam Thiên nhanh chóng trở nên rõ ràng.

Cô ta tính cách mạnh mẽ háo thắng, vốn cho rằng cả đời mình sẽ không cần đến đàn ông nữa. Kết quả, vào thời khắc vươn bàn tay lên, trái tim đập loạn không yên, đến chính cô ta cũng không biết vì sao.

Vương Như Nguyệt cúi đầu, vội hỏi: “Anh không phải là… là đã giết người rồi đấy chứ?”

Triệu Nam Thiên cười khổ, vừa nãy cô nàng này còn gian ngoan xảo trá thế nào mà, giờ sao lại ngốc nghếch đáng yêu thế này?

Anh ta giải thích: “Yên tâm đi, không chết được đâu.”

Người đàn ông mập mạp kia cũng lấy lại tinh thần, anh ta vội vàng trèo lên xe, còn chưa kịp khởi động thì ánh đèn pin soi đến khiến xung quanh trở nên sáng rực.



Hơn mười người, họ đều mặc đồng phục bảo vệ.

“Chuyện gì đó?” Có người hô to.

Người đàn ông mập mạp nhảy xuống từ trên xe, hùng hùng hổ hổ cướp lời: “Đội trưởng Tề, báo cảnh sát giúp tôi bắt gã kia. Cái bọn này muốn tống tiền, còn đánh vệ sĩ của tôi bị thương, tôi phải khiến bọn họ ngồi tù mọt gông!”

Một đội nhân viên bảo vệ lần lượt rút vũ khí, không nói lời nào bao vây Triệu Nam Thiên.

Những người còn lại thì chia nhau khống chế Vương Như Nguyệt và bốn người kia, nhanh chóng thay đổi thái độ.

Vương Như Nguyệt vội vàng quát to: “Đây là chuyện nhà tôi, mấy người đừng có làm bậy!”

Đội trưởng đội bảo vệ không phải người dễ chuyện: “Cô Vương, dù là chuyện gì, các người cũng không được gây náo loạn đến như thế? Có gì từ từ nói, nếu thật sự có chuyện gì đó rồi thì chúng tôi cũng không thể nào xem như không có được!”

Dứt lời, ông ta nháy mắt ra hiệu, Triệu Nam Thiên mặc quần áo vỉa hè tất nhiên trở thành mục tiêu bị nhắm tới.

Triệu Nam Thiên đau cả đầu, ban đầu anh ta không hề đồng ý với Vương Như Nguyệt vì sợ bị liên lụy, không ngờ nghĩ gì gặp đó thật.

Nếu như mà bị bắt vào đồn công an thật, muốn giấu giếm cái gì cũng không được. Dù sao cũng là vì chuyện Vương Như Nguyệt gây ra, đến lúc đó làm sao mà ăn nói với Tô Mục Tuyết? Xem như có nói ra hết cũng là một mớ bòng bong!

Hai nam hai nữ tranh giành tình nhân, thậm chí còn đánh nhau, không nói đến chuyện liệu Tô Mục Tuyết có cảm thấy bị phản bội hay không, chính anh ta cũng thấy buồn nôn chết được.

Triệu Nam Thiên đang lo lắng, may mà Vương Như Nguyệt không phải kẻ qua sông đoạn cầu, giúp anh ta nói đỡ một câu: “Cậu ta là em trai tôi, tôi xem xem mấy người ai dám hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play