Cả người Triệu Nam Thiên cứng đờ, nếu nói không rung động là nói dối, nhất là người phụ nữ như Vương Như Nguyệt.
Mặc dù ngoại hình của cô ta không đẹp bằng những người phụ nữ khác mà Triệu Nam Thiên đã tiếp xúc gần đây, nhưng cô ta có một khí chất đặc
biệt, sự dịu dàng trái ngược hẳn với vẻ mạnh mẽ. Sự dịu dàng của Vương
Như Kiều giống như một bọc bông mềm mại, như có thể bao dung tất cả mọi
thứ của bạn, dù là người có ý chí sắt đá thế nào cũng không thể kháng cự được.
Nhưng anh vẫn cảm thấy người phụ nữ này cố ý gài bẫy, bởi vì trong
mắt của cô ta không có chút tình yêu nam nữ, mà ngược lại có chút kiêu
ngạo muốn đùa giỡn con mồi. Trong lòng Triệu Nam Thiên đã nhận định như
thế thì tất nhiên anh sẽ không dễ dàng đi theo lẽ thường.
Anh cười cười, miễn cưỡng nghĩ ra một lí do xấu xí: “Chị Như Nguyệt,
chị đừng làm tôi sợ, chuyện này nếu để chú Vương biết, ông ta còn không
dám đánh gẫy chân tôi à? Tôi nhát lắm!”
Vương Như Nguyệt sao có thế dễ dàng buông tha cho anh, cô ta đưa ngón trỏ trắng nõn rồi nhẹ nhàng nâng cằm của Triệu Nam Thiên và hỏi: “Vậy
anh sẽ không giấu giếm ông ta?”
Cả người Triệu Nam Thiên như bị sét đánh, ám chỉ cô ta nói không nghe ra được thật hay giả, nhưng đầu ngón tay trắng nõn thật sự chạm đến cảm xúc.
Vào thời điểm quyết định, cái tên Tô Mục Tuyết chợt lóe lên trong đầu anh.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó anh mới lặp lại lời nói: “Chị Như Nguyệt, thật sự không được, tôi kết hôn rồi.”
Trong mắt Vương Như Nguyệt hiện lên vẻ thất vọng, tuy là cô ta cố ý
gài bẫy nhưng cảm giác bị cự tuyệt đúng là rất không dễ chịu.
May mà loại cảm giác này trôi qua nhanh chóng, cô ta ở thương trường
tung hoành nhiều năm, loại đàn ông nào mà chưa thấy qua? Trong tiềm
thức, chuyện Triệu Nam Thiên từ chối lại trở thành một thủ đoạn ‘lạt mềm buộc chặt’.
Bây giờ thủ đoạn bị phá vỡ, cảm giác mới mẻ và tò mò ban đầu cũng đều biến mất. Hơn nữa, trong mắt cô ta, Triệu Nam Thiên là người đàn ông
bình thường, không có gì đặc biệt, nếu không phải vì lợi dụng anh, cô ta đâu cần phí nhiều công sức suy nghĩ như vậy?
Nghĩ đến mục đích ban đầu đưa anh đến đây, trong lòng Vương Như
Nguyệt dần dần lạnh nhạt, cô ta nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, tiếc nuối
nói: “Thật đáng tiếc quá, làm sao tôi không gặp được người đàn ông tốt
như anh?” Triệu Nam Thiên ngạc nhiên, tuy những lời này giống như là
khen ngợi, nhưng trong lời nói ẩn giấu một chút chế giễu và mỉa mai?
Chẳng lẽ mục đích thật sự đã bị anh đoán đúng, cô ta có âm mưu khác?
Đang nghĩ ngợi lung tung chuyện công phu, Vương Như Nguyệt chỉ ra bên ngoài, giọng điệu nói không ra lời hay: “Trông thấy người đàn ông kia
chưa, giúp tôi dạy cho anh ta một bài học, tốt nhất là làm tàn luôn.”
Triệu Nam Thiên theo bản năng mà rùng mình một cái, độc ác nhất là
lòng dạ đàn bà, xem ra nếu không có chuyện gì thì không nên trêu chọc
người phụ nữ này.
Tò mò nhìn lên, anh chỉ thấy một đôi nam nữ từ trong biệt thự đi ra,
dáng người đàn ông có chút mập mạp, còn người phụ nữ thì cao và gầy, hai người ôm nhau một cái, dáng vẻ vô cùng thân mật như không có ai bên
cạnh.
Trong lúc Triệu Nam Thiên không để ý đã thay đổi xưng hô: “Tổng giám đốc Vương, bọn chị có thù oán à?”
Vương Như Nguyệt cười nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo cậu cái gì, cậu làm theo là được, chỉ cần làm tốt chuyện này thì tôi nói được làm
được!”
Triệu Nam Thiên không nói gì nữa, mở miệng là muốn làm tàn phế người
ta? Thật sự coi anh là thiếu niên như cọng lông, chỉ cần quơ quơ ngón
tay sẽ từ người làm thành khẩu súng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT