Trên sô pha không ít người. Nhìn kỹ lại, đều là những anh chàng đẹp trai, hơn nữa tất cả đều trang điểm trang nhã, vẽ lông mày, tô son điểm phấn.

Trừ chuyện đó ra, trên ghế chỉ có một người phụ nữ, đang an vị ở giữa ghế sô pha. Hai anh chàng bên cạnh, một thì chịu trách nhiệm rót rượu cho cô ta, một thì nhỏ giọng cười đùa với cô ta.

Dường như người phụ nữ bị chọc đến cười, miệng phát ra một hồi tiếng cười như tiếng chuông bạc.

Triệu Nam Thiên giật mình, phải chăng cô ta chính là chủ nhân thật sự?

Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống!

Người phụ nữ này ước chừng hơn ba mươi, tuy nhiên, vì bảo dưỡng tốt, làn da trắng nõn lộ hồng, nhìn qua hệt như một cô gái hai mươi bảy, hai mươi tám.

Hơn nữa, dáng người cô ta người đẫy đà, khí chất độc đáo, một cái nhăn mày, một nụ cười đều toát lên vẻ quyến rũ, là một người phụ nữ xinh đẹp mê người. Có thế nào Triệu Nam Thiên cũng không thể liên hệ người này với một kẻ làm chủ thầu cao lớn thô kệch.

Người phụ nữ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, lúc này mới phát hiện vị khách không mời mà đến ở trước mặt.

“Đến rồi?” Người phụ nữ nhấc chân lên, bắt chéo, đuôi váy chảy xuống, hai cái đùi tuyết trắng không hề bị ngăn cản mà bại lộ giữa không khí.

Từ Minh chỉ liếc mắt một cái thì mặt đã đỏ bừng, vội vàng quay đi, trong cơ thể cũng một trận huyết khí cuồn cuộn.

Mấy hôm nay Triệu Nam Thiên đã gặp không ít người đẹp, sức chống cự tốt hơn chút, anh im lặng mà nhìn về phía ông cụ Vương, muốn hỏi ý đến tận cùng.

Kết quả, không như ý muốn của anh, vẻ mặt ông cụ Vương vốn háo sắc như mệnh đầy quái dị, hai lông mày như dính lại một chỗ, khó coi hệt như ăn phải phân chuột.



Ông cụ Vương mắng to lên: “Đi ra ngoài hết cho tôi!”

Một đám trai bao trợn mắt nhìn. Không đợi bọn họ nổi giận, người phụ nữ đã mở miệng: “Được rồi, mấy bảo bối à, lần sau chúng ta lại chơi nữa, mấy anh đi ra ngoài trước đi!”

Mọi người không cam lòng, tuy là tiền nên lấy đã chia ra không ít, nhưng loại khách cực phẩm như người này khá hiếm thấy. Mắt thấy đã mất đi cơ hội “điên loan đảo phượng”, trong lòng bọn họ khó tránh nảy sinh oán giận.

Đợi phòng bao đã hoàn toàn yên tĩnh lại, lúc này người phụ nữ mới mở miệng: “Muốn tôi gọi mấy công chúa vào với các người không?”

Không biết vì sao, Triệu Nam Thiên bỗng nhớ đến mấy cô gái thanh thuần bên ngoài cửa kia, tim dần dần đập nhanh hơn.

Từ Minh uất ức nuốt nước bọt, ánh mắt trông mong nhìn về phía ông lão Vương.

Ông lão này bình thường vẫn luôn khó khăn, chắc chắn sẽ không từ chối một món đồ tốt dâng đến tận cửa như vậy?

Kết quả lại không như cậu ta nghĩ, ông lão Vương phủi tay nói: “Khỏi cần, nói chuyện chính đi.”

Người phụ nữ đỏng đảnh nói: “Như này thật không giống ông, người đẹp dâng tận mồm cũng không cần? Hay là già rồi, chuyện đó cũng không làm được nữa?”

Triệu Nam Thiên với Từ Minh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.

Nghe thì có vẻ quan hệ của hai người này không hề đơn giản! Bằng không cũng sẽ không ăn nói cợt nhả như vậy!

Nhớ lại thì biểu cảm của ông lão Vương khi nhìn đám cậu chủ kia cũng không chỉ là ghen tị thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play