Anh nào dám ở lại thêm nữa, vội vàng tìm một cái cớ, bảo: “Chúng ta đi thôi, không phải ban nãy em còn bảo có việc phải đi ngay à?”

Thư Trúc thấy Triệu Nam Thiên cố ý trốn tránh mình, vẻ mặt thoáng có chút không vui, lộ ra một biểu cảm phẫn uất.

Tô Mục Tuyết cũng cảm thấy có chút khó chịu. Làm bộ dạng rộng rãi đó là cho ai nhìn?

Cô cố tình hỏi: “Thật à? Tôi nói mình bề bộn nhiều việc khi nào ấy nhỉ, sao tôi lại không nhớ rõ? Cứ như vậy mà đi à? Vất vả lắm mới gặp lại bạn cũ, sao không nói chuyện thêm chút nữa?”

Triệu Nam Thiên xấu hổ, anh thật sự hối hận vì đã lắm lời. Rõ ràng là lúc đó hai người phụ nữ này lúc đó âm thầm so chiêu, mình còn nhảy vào làm rối lên cái gì chứ?

Anh đằng hắng bảo: “Vậy… vậy hai người trò chuyện trước đi, anh đi toilet một chuyến.”

Triệu Nam Thiên nén mắc tiểu, chạy vào toilet hút một điếu thuốc.

Hai người phụ nữ nhìn theo hướng Triệu Nam Thiên rời đi, đều tự im lặng một hồi.

Thư Trúc thiếu kiên nhẫn trước: “Cô Tô, tôi biết chẳng qua cô và Triệu Nam Thiên là gặp dịp thì chơi thôi, không cần phải diễn trước mặt tôi đi?”

Tô Mục Tuyết cũng không kích động mà hỏi lại: Gặp dịp thì chơi? Triệu Nam Thiên nói với cô à?”

Thư Trúc không hề khách sáo: “Anh ấy không nói gì, chỉ là tôi quen biết anh ấy lâu như vậy, tất nhiên là hiểu anh ấy hơn rồi! Ban nãy lúc cô kéo anh ấy, cả người anh ấy đều không thoải mái. Nếu hai người không phải gặp dịp thì chơi, vì sao anh ấy phải căng thẳng?”

Tô Mục Tuyết kinh ngạc mỉm cười: “Hai người chúng tôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, tất nhiên anh ấy nôn nóng muốn ăn đậu hũ nóng rồi! Tất nhiên lâu rồi thì cũng không có tình cảm mãnh liệt gì nữa, chút chuyện này bác sĩ Thư không phản đối chứ?”

Nhất thời Thư Trúc không nói thêm nữa, khí thế cũng yếu đi một bậc.

Mắt thấy đã thắng một hiệp, Tô Mục Tuyết lại thừa thắng xông lên: “Chỉ là tôi có một thắc mắc này. Bác sĩ Thư, chẳng lẽ cô và chủ nhiệm Thôi không có ân ái? Cô quan tâm bạn trai của tôi như vậy làm gì?”



Thấy Thư Trúc há hốc mồm, căn bản Tô Mục Tuyết không để cô có cơ hội mở miệng: “Ban nãy cô nói đúng đấy, đúng là tôi và Triệu Nam Thiên là gặp dịp thì chơi, nhưng chỉ cần tôi vẫn chưa buông tay, thì tốt nhất bác sĩ Thư vẫn đừng nghĩ nhiều. Cái tiếng tiểu tam đó truyền ra sẽ khó nghe cỡ nào?

Thư Trúc đáp trả: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi không hề có hứng thú chen chân vào tình cảm của hai người.”

Tô Mục Tuyết cười cười: “Vậy thì may quá rồi, nhỡ ngày nào đó tôi và Triệu Nam Thiên diễn giả làm thật, nhất định bác sĩ Thư phải đến uống rượu mừng đấy!”

Nói chuyện chấm dứt, hai người phụ nữ tan rã trong không vui.

Tuy là Tô Mục Tuyết không xem Thư Trúc là đối thủ, nhưng cảm giác đánh thắng trận vẫn là không tồi. Lúc đi đường, tà váy cô phất phơ, ngay cả khóe miệng cũng không kìm được mà nhếch lên.

Vừa khéo Triệu Nam Thiên đi ra khỏi toilet, thấy tâm trạng Tô Mục Tuyết không tệ, cũng theo đó mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kết quả, không đợi anh há mồm, đã cảm giác mũi chân truyền đến một trận đau nhức.

Tô Mục Tuyết vội vã thu chân: “Ái chà, ngại quá, đạp phải anh rồi. Em không có cố ý đâu.”

Triệu Nam Thiên tin cô mới là lạ, cũng không trách, chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Không sao.”

Tô Mục Tuyết đổi sắc mặt ngay, nắm áo anh bảo: “Anh không sao? Tôi thì có! Triệu Nam Thiên, sau nay anh đừng có phong lưu gì đó nữa! Tốt nhất là anh ăn chay cho tôi! Tôi cũng không thít chùi đít cho anh đâu!” Nói xong, cô sải bước đi xuống phía dưới lầu.

Triệu Nam Thiên không hiểu nổi. Mẹ kiếp, người phụ nữ này phát điên gì vậy?



Ở bãi đỗ xe, trước khi lên xe, Tô Mục Tuyết chuyển sang ghế phụ.

Triệu Nam Thiên hiểu ý, mở cửa xe ra ngồi vào vị trí lái xe.

Tô Mục Tuyết xoay xoay cổ, bộ dạng như nói chuyện với tài xế: “Đi thôi, về nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play