Tô Mục Tuyết hít một hơi thật sâu, gia giáo tốt đẹp khiến cô không phát tác ngay tại chỗ.
Nhưng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, gặp phải chuyện liên quan đến
danh tiết, gần như chỉ nháy mắt lời bịa đặt vô căn cứ đã bao phủ lấy cô!
Đúng lúc này, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Bốp!
Hạ Như Ngọc khiếp sợ che gò má, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn tới!
Tô Mục Tuyết cũng nhìn sang, vừa nhìn cô đã ngây ngẩn cả người, vậy mà người vừa ra tay lại là Triệu Nam Thiên.
Một tát tàn nhẫn quạt lên mặt Hạ Như Ngọc!
Triệu Nam Thiên, người đàn ông mà cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa
từng để trong lòng, thậm chí cô còn không hề trông cậy vào anh.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, vào lúc cô bối rối nhất anh lại
lấy tư thế bá đạo, lấy phương thức không giảng đạo lý lập tức kéo cô ra
khỏi vòng xoáy dư luận!
Tát cô cả nhà họ Hạ ngay trước mắt tất cả mọi người?
Mệt cho anh nghĩ ra được!
Sảng khoái thì sảng khoái, thế nhưng anh làm vậy đã khiến tiếng nghị luận và tình thế mọi chuyện càng khó khăn hơn một bước.
Nhưng tiếp theo anh phải làm thế nào đây, lẽ nào cho tới bây giờ anh làm việc chưa từng suy xét tới hậu quả sao?
Thậm chí cô còn hoài nghi, hôm nay Triệu Nam Thiên sợ là khó có thể an toàn rời khỏi nơi này!
Về phần Ngụy Bắc Minh, vẻ mặt anh ta đã sớm âm trầm tới cực điểm.
Đúng là anh ta thích Tô Mục Tuyết, năm đó khi hai người đính hôn nhà
họ Ngụy chỉ mới khởi bước, hết thảy đều phải dựa vào nhà họ Tô. Ngay lúc đó, mối hôn sự này đã có thể tính là anh ta trèo cao.
Nén giận mười hai năm chỉ vì chờ tới ngày mở mày mở mặt, ném trả lại tất cả ánh mắt khinh thường lại cho nhà họ Tô.
Khiến cô cả nhà họ Tô đã từng khinh thường mình phải chủ động cởi quần áo, uyển chuyển rên rỉ dưới thân thể mình.
Kết quả không ngờ tới anh ta chờ mười hai năm lại chờ đến kết cục bị cắm sừng!
Đoán chừng không tới nửa ngày anh ta sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Đông Châu.
Hạ Như Ngọc cũng vừa mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, “Mày…
Là mày? Con mịa mày chính là tình nhân của Tô Mục Tuyết kia…”
Triệu Nam Thiên lắc lắc cổ tay, “Nếu như cha mẹ cô không thể dạy dỗ
cô thế nào gọi là lễ phép, tôi có thể miễn phí dạy cho cô một khóa!”
Giọng nói của Hạ Như Ngọc đã mang theo tiếng nức nở, “Mày… Một tên
bảo vệ bẩn thỉu thối tha như mày… Vậy mà… lại dám đánh tao?”
Với tư cách con cưng nhà họ Hạ, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị
người động tới dù chỉ một ngón tay. Loại cảm giác xấu hổ vô cùng này
thật sự khiến cô ta khó chịu hơn cả chết!
Cô chỉ vào vệ sĩ cách đó không xa quát lên: “Các người… Đám phế vật
các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Chơi chết anh ta cho tôi!”
Sắc mặt Ngụy Bắc Minh biến đổi, “Như Ngọc, được rồi, em không nên ồn ào!”
Hạ Như Ngọc tranh luận, “Anh Ngụy, em nói…”
Ngụy Bắc Minh hung ác trừng cô ta, “Em không hiểu lời anh nói?”
Trước đây anh ta không cự tuyệt, thậm chí là phóng túng cho sự theo
đuổi của Hạ Như Ngọc chỉ vì anh ta muốn mượn nhờ thế lực nhà họ Hạ,
thuận tiện tạo thêm chút áp lực cho nhà họ Tô mà thôi.
Nhưng lúc này anh ta lại hận không thể để trực tiếp giết chết người phụ nữ ngu xuẩn này!
Mặc kệ chứng cứ trên tay cô ta là thật hay giả, nhưng khiến Tô Mục
Tuyết mất hết thể diện không phải cũng là giẫm lên mặt mũi Ngụy Bắc Minh anh ta sao?
Anh ta thay vẻ mặt dịu dàng nói: “Chuyện đêm qua anh đã biết rõ rồi,
lúc đó anh cũng đang ở trong nhà Mục Tuyết, chuyện không phải như em
nghĩ đâu.”
Hạ Như Ngọc bày ra vẻ mặt kinh ngạc, “Anh nói cái gì? Anh Ngụy, anh cũng có ở đó?”
“Không sai.”
Hạ Như Ngọc không cam lòng, “Thế nhưng ban nãy chính miệng anh đã thừa nhận…”
“Em nghe lầm rồi!”
Ngụy Bắc Minh quay đầu, trong ánh mắt thoáng qua ý cảnh cáo.
Hạ Như Ngọc cắn chặt môi không dám nhắc lại việc này nữa.
Tô Mục Tuyết chỉ đứng bên cạnh nhìn trò hài trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT