Chương 1047

“Cho dù phải trả cái giá thế nào!”

Tiếng nói vừa dứt, anh ta lia ống nhăm của khẩu súng vào một đám người qua đường.

Trong miệng phát ra một tiếng: “Bằng! Bằng bằng!”

Ngay sau đó, động tác dịch chuyển họng súng của anh ta bỗng nhiên dừng lại.

Khi nhìn thấy một người đàn ông tiến vào ống nhắm, dục vọng muốn bóp cò súng của anh ta đột nhiên trở nên mãnh liệt!

Cùng lúc đó.

Triệu Nam Thiên cũng vừa xuống xe, chưa đi được hai bước, anh bỗng cảm thấy lồng ngực ứ nghẹn lại.

Trái tim anh hoảng loạn, thân thể căng thẳng theo bản năng, thần kinh toàn thân cũng tập trung vào một chõ, sức bật nhanh chóng tụ lại ở hai chân.

Đây là một loại trực giác xuất hiện khi mạng sống của anh bị uy hiếp, một loại trực giác gần như là bản năng.

Ví dụ như hiện tại, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng gần, mồi khi đi một bước, lồng ngực anh sẽ đau đớn như bị kim đâm.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác này sau khi về nước.

Anh có thể chắc chắn, trong phạm vi năm trăm mét, chắc chắn có người đang nhắm vào trán của anh.

Nếu động tác hoặc vẻ mặt lúc này của anh lộ ra một chút sơ hở, sẽ lập tức bị người bên đường bắn nát đầu!

Không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, nhưng trực giác này đã mấy lần kéo anh lại từ cận kề cái chết, hoàn toàn chính là bản năng lẩn tránh của động vật đối với cái chết!

Với anh mà nói, khoảng cách ngăn ngủn hơn mười mét lại như đang du đấng bên cạnh địa ngục.

Mãi đến khi đôi tay chạm vào tay vịn của cửa kính khách sạn, cảm giác †im đập nhanh mới chậm rãi biến mất!

Trong bất giác, phía sau lưng anh bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, đôi tay không kiềm được mà run lê nhè nhẹ, hoàn toàn là phản ứng bản năng, không phải sợ hãi, mà là hưng phấn, hưng phấn một cách bệnh hoạn.

Đồng thời, còn có một chút tức giận.

Tuy rằng anh đã xuất ngũ, không cần tiếp tục gánh vác trách nhiệm đó, nhưng anh từng tòng quân năm năm, cảm giác vinh dự gần như trở thành bản năng khắc sâu vào xương tủy.

Tức giận vì bị người ta xâm phạm lãnh địa, làm tâm tình của anh trở nên trầm thấp.

Tổ chức Phyllis, một tổ chức phi pháp nổi tiếng hung ác ở nước ngoài, lại thật sự dám duỗi nanh vuốt vào trong nước?

Đây đâu chỉ là khiêu khích.

Với anh mà nói, hành động này không khác gì tuyên chiến!

Đang nghĩ ngợi tới đó, đột nhiên có người lên tiếng cắt ngang: “Thưa anh, chào anh, xin hỏi anh có ở lại không?”

Triệu Nam Thiên lập tức điều chỉnh trạng thái của mình, cảm giác nguy cơ vân chưa biến mất, nhưng không phải bị người ta dùng họng súng nhắm vào.

Mà là cái cameras ở góc tường, trong đó cứ như có một đôi mắt vô hình đang nhìn chăm chảm vào mọi hành động của anh!

Trên bức tường trong căn phòng này có treo một cái TV thật lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play