Chương 1011

Triệu Nam Thiên nhìn xung quanh: “Được rồi, cậu cũng là một nhà lãnh đạo, chú ý đến hình tượng chút đi!”

Cao Thanh Hương không quan tâm: “Đừng chuyển chủ đề, lớp trưởng tìm tôi nhiều lần, muốn tôi phải đi.”

“Cậu biết đấy, tôi cũng không thân với mấy người khác, cho nên ngày mai cậu phải đi cùng tôi!”

“Hơn nữa mục đích lớp trưởng muốn tôi tới đó còn không phải là làm nền cho Dương Nhật Lệ sao? Nếu cậu không đi, tôi cũng sẽ không đi!”

Triệu Nam Thiên vội vàng xua tay: “Đừng, nếu cô không đi, Vương Huy có thể hận tôi tới chết đóI”

Hai bên má Cao Thanh Hương đột nhiên đỏ bừng: “Đừng nhắc đến anh ta với tôi!”

Vương Huy mà Triệu Nam Thiên nhắc đến cũng là một bạn học cùng lớp cấp ba nhưng năm đó không biết dây thần kinh nào bị chập mạch, tự nhiên lại muốn theo đuổi cô ta?

Viết thư tình gửi cho cô ta như bình thường thì không nói, không biết anh ta làm sao lại để cho giáo viên chủ nhiệm phát hiện.

Kết quả là bị phạt đọc to bức thư đó trước cả lớp.

Mỗi lần cô ta nhớ lại chuyện liền cảm thấy buồn bực, cho đến bây giờ cô †a vấn còn hoài nghỉ chuyện đó là do Triệu Nam Thiên chơi xấu!

Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng: “Đi thôi, ngày mai cậu gọi điện thoại cho tôi đi, đến lúc còn chờ tôi xem tình hình đã.”

Cao Thanh Hương trừng mắt: “Cái gì mà chờ xem tình hình? Tôi đang là cấp trên của cậu, ngày mai là ngày đầu tiên của cậu đến làm việc, không cần biểu hiện tốt một chút sao?”

Triệu Nam Thiên giơ tay đầu hàng, nói bừa một đống thành ngữ: “Được được được, ngày mai tôi nhất định phải biểu hiện thật tốt, làm người hầu đi theo lãnh đạo, cúc cung tận tụy, đến chết mới ngừng, da ngựa bọc thây!”

Cao Thanh Hương vừa lòng: “Nói vậy cũng không sail”

Ngay cả bản thân cô ta cũng phát hiện ra sự khác biệt, khẽ mỉm cười.

Vốn dĩ cuộc sống của cô ta đơn thuần là một màu xám tro, nhưng nhờ có Triệu Nam Thiên đột nhiên xuất hiện mà trở nên đầy màu sắc.

Dưới lầu anh Lý cùng chị dâu Lý đang bận rộn chuyển đồ.

Cửa hàng mới cũng đã tìm thấy, cách đây hai con phố, không chỉ là vị trí kém hơn một chút, ngay cả tiền thuê nhà cũng đắt hơn không ít.

Triệu Nam Thiên không có chút cảm thông với họ, có loại người cho dù có móc tim móc phổi đối xử tốt với đối phương thì họ cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên, là mình nợ họ nên cần phải làm như thế.

Ví dụ là loại người như Chị dâu Lý, cho dù hai ngày này ầm ï không vui nhưng mấy năm nay không phải cô ta không chiếm được miếng lợi nào.

Tối qua ầm ï làm ra bản thỏa thuận kia, không phải cuối cùng cũng trả lại cho cô ta à.

Kết quả thì thế nào?

Bây giờ chuyển đi, một chút vui vẻ chút cũng không có.

Anh Lý còn coi như là người tình cảm, chủ động đưa cho Triệu Nam Thiên một điếu thuốc: “Nam Thiên, em tới có việc gì?”

Triệu Nam Thiên tiếp nhận điếu thuốc: “Em đến gặp Lý Khả Hân.”

“À, để anh gọi chol”

Dứt lời anh ta đi gọi Lý Khả Hân ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play