Inuyasha lê lết về nhà Rin, quả nhiên vừa bước vào cửa đã cụng một cú rõ đau sau ót, suýt nữa làm cậu té xỉu luôn.
Jaken khi biết Sesshoumaru đã bỏ lại lão mà đi thì hai hàng nước mắt chảy ròng, ngoác mồm ra kêu, “Thiếu gia Sesshoumaru chờ tôi với!” rồi lao ra cửa.
Rin bất đắc dĩ cảm thán, “Ông Jaken vẫn hăng hái như ngày nào.”
Inuyasha không để ý đến bọn họ. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ rừng cây về đây mà cậu đã đói tới mức da lưng da bụng muốn dính cả vào nhau, đôi tai trắng mềm trên đầu cũng xìu xuống, cậu cất tiếng hỏi Rin, co quắp ngượng ngập đến nỗi gần như xin xỏ, “Này, nhóc…có còn gì ăn không…”
“Có!” Rin sớm liệu được cậu sẽ như vậy, nhấc một nồi thịt hầm từ trên đống lửa xuống. Thịt gì mà nhạt thếch, Inuyasha nghĩ thầm, chấp nhận sự thật rằng những món ngon mà Kagome mang đến hồi xưa sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời cậu nữa, cậu hơi thất vọng, nhưng trước hết cứ lấp đầy bụng đã.
Lão Myoga từ ống quần cậu nhảy nhảy lên tay cậu, nơi đó mùi máu đậm nhất, vết thương đã lành rồi nhưng vệt máu vẫn còn đó. Lão vui vẻ, rúc đầu vào cổ tay áo rộng thùng thình của Inuyasha, hướng về động mạch mà lủi tới, hút một mồm máu thật to, sau đó…
Bép!
Lão bọ chét bị Inuyasha vỗ một cái dẹp lép, chậm rãi rơi từ tay áo cậu xuống đất.
“Thiếu gia Inuyasha khỏe mạnh lại rồi, máu càng ngon hơn so với trước đây.” Lão lăn hai vòng rồi cảm thán.
“Vớ vẩn, ta vẫn luôn khỏe mạnh mà.” Inuyasha nuốt một miếng thịt, hàm hồ đáp lại. “Chờ ta ăn no rồi lại dạy dỗ tên khốn Sesshoumaru kia một trận, để hỏi coi tên đó lại phát điên cái gì, tự dưng tới làm phiền ta.”
“Không được đâu, thiếu gia Inuyasha.” Lão Myoga ôm cái bụng tròn vo no máu đứng lên, lão liếc mắt nhìn Rin một cái, bà rất phối hợp thả mành xuống đóng phòng lại, “Tuy là rất đau rất khó chịu, nhưng thiếu gia Sesshoumaru thực sự đến giúp cậu đó. Chỉ vì người ta hơi thô bạo tí đã đi trả thù thì không được độ lượng lắm đâu…”
Đôi tai trắng mềm giật giật, Myoga thấy cậu hơi hòa hoãn liền vội thêm mắm thêm muối kể lại sau khi Inuyasha bị Sesshoumaru đánh ngất thì mọi người nói nhau cái gì.
Sau đó quả nhiên bị Inuyasha giẫm bẹp.
“Ê,” Inuyasha ngồi xổm xuống nhìn lão, cái chân đè lên người Myoga, còn cố ý dồn toàn bộ trọng lượng của mình xuống, trên trán gân xanh thi nhau nổi lên. Cậu híp mắt, cả người tỏa ra sát khí, “Muốn nói tốt cho Sesshoumaru thì cũng một vừa hai phải thôi, cái gì mà “vì đứa em trai yêu dấu, nhịn đau xuống tay” vớ va vớ vẩn, ông nghĩ ta là ngày đầu tiên biết hắn hay ông nghĩ ta ngu?”
Có lẽ vì sát khí chớp động trong mắt Inuyasha quá mức đáng sợ, Myoga đổ mồ hôi đầy đầu, nhất thời không dám hó hé. Nhưng Inuyasha lại buông lão ra, đẩy mở mành che, rời khỏi căn nhà nhỏ.
Lần này cậu lại nhớ rõ phải cúi đầu xuống, bỗng dưng khiến cậu trông trầm mặc uể oải hẳn đi, Rin và lão Myoga thấy cũng không chịu được.
“Để ta một mình trong chốc lát.”
Cậu để lại một câu nỉ non như gió thoảng, bóng người đỏ rực thoắt động, nhoáng cái đã không biết đi đâu.
Lúc Inuyasha một mình cậu rất thích ngồi trên cây. Đây là điều những người bạn thân thuộc với cậu đều biết. Tuy cậu có nửa dòng máu khuyển yêu, nhưng cậu leo trèo còn giỏi hơn miêu yêu nhiều, tính cách còn chướng hơn cả chúng nó. Khi Kagome còn sống, cậu vẫn luôn dễ dàng ở chung với đám mèo nhà này nọ, nó có lúc kẹt trên cây không xuống được mà kêu meo meo ầm ĩ, cậu sẽ đứng dưới gốc cây mở rộng vòng tay, để nó an toàn nhảy vào lòng cậu.
Có điều cậu chưa từng kể cho ai biết rằng khi còn bé cậu đã có thói quen leo lên cây. Tán cây sum suê đủ để che khuất thân thể cậu, thân cây cao lớn giúp cậu né tránh kẻ địch, khiến cậu cảm thấy an toàn vô cùng. Cũng có thể phòng ngừa không cho người lớn thấy vẻ yếu ớt bất lực của cậu, cậu không muốn vậy.
Đó có lẽ là đặc quyền của trẻ con. Thuở nhỏ cậu cũng vì chuyện này chuyện kia mà làm mình làm mẩy trốn trên cây, có khi là hờn dỗi, có khi là bị bắt nạt đến phát khóc. Sau này mẫu thân Izayoi hiểu được, mỗi lần đều cho cậu ở trên đó đủ lâu, đợi đến khi mặt trời xuống núi sẽ đến dưới gốc cây, mở rộng vòng tay cho Inuyasha. Đứa bé chịu bao ấm ức sẽ giống hệt cún con nhào vào lòng mẫu thân dịu dàng.
Về sau, Izayoi qua đời, không còn ai đứng dưới tàng cây dang đôi tay đón cậu xuống nữa, Inuyasha muốn ở trên đó bao lâu cũng được. Cho đến khi cậu có những người bạn mới, bọn họ sẽ luôn quây quần dưới gốc cây – cậu có thể không chút cố kỵ mà giận dỗi cáu kỉnh, vì chỉ cần quay đầu lại là thấy được chốn về bình yên.
Kagome nói đúng, Inuyasha có một trái tim mềm yếu như con người vậy, lúc cô đơn uể oải cũng có xúc động muốn khóc, chỉ là nhiều năm bôn ba một mình đã mài giũa cậu quá tốt, giấu hết nước mắt của cậu đi, ai cũng không thấy được.
Cậu cũng không hiểu sao nỗi cô đơn mệt nhoài lại thình lình ập đến mãnh liệt thế này. Trong rừng mưa vẫn chưa ngừng, nước mưa nhỏ giọt từ lá cây rơi xuống, thấm ướt mái tóc lẫn quần áo của cậu.
Inuyasha cụp tai lại, lắc người cho bớt nước, làu bàu xùy một tiếng.
Chẳng lẽ cậu vì Sesshoumaru đối xử thô bạo mà thấy tủi thân? Chính cậu đã nói với Myoga rằng: cậu không phải ngày đầu tiên quen biết Sesshoumaru, cũng không nổi khùng nổi điên giống hắn mà đến làm phiền hắn.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc của cậu, Sesshoumaru nhất định là người cậu biết lâu nhất. Cậu đã sớm biết tên kia tính tình tệ đến cỡ nào, cậu sẽ không giống con chó lạc đường, dù bị nhục mạ đánh đập mà vẫn bám riết không tha truy đuổi bóng dáng của anh trai.
…giống như ngày thơ bé cậu đã từng.
Cậu đã sớm không quan tâm nữa, một chút cũng không.
Cậu vẫn muốn đánh nhau với Sesshoumaru, liều mạng mà vung kiếm về phía hắn, cho dù số lần Inuyasha thắng Sesshoumaru ít đến đáng thương, cậu vẫn khiêu chiến người anh yêu quái này không biết mệt, để bình ổn bất mãn trong lòng.
Nhưng lần này thế thì rất vô lý. Dù sao quả thực Sesshoumaru đã giúp cậu, Inuyasha cũng không phải người không biết điều đến vậy.
Inuyasha cứ ngồi trên cây miên man suy nghĩ, nghĩ một hồi mà đến tận nửa đêm. Có lẽ những người khác tin cậu sẽ không gặp nguy hiểm gì, nên cũng chẳng ai ra ngoài tìm cậu.
Cậu tự mình trèo xuống, mang theo rất nhiều củi khô và trái cây trở lại nhà Rin. May mà Inuyasha vẫn không quên Rin là người bệnh cần được chăm sóc.
Lúc cậu quay lại lão Myoga đã đi rồi, Rin vẫn ngồi bên bếp lửa sưởi ấm. Inuyasha về thấy thế bảo bà lên giường nằm rồi tự mình nổi lửa to lên nấu thêm một ít rau cháo.
“Trông anh đỡ hơn nhiều đó, thiếu gia Inuyasha.” Rin thoải mái dựa vào đống chăn bông, tay bưng bát làm bằng gỗ đào thô nghi ngút khói. Khác với vẻ tùy tiện lỗ mãng, Inuyasha càng biết săn sóc, chăm nom người khác hơn so với tưởng tượng của bà. Rin mơ hồ hiểu được khả năng của cậu hơn phân nửa là từ chị Kagome quá cố ngày ấy dốc lòng truyền lại.
Inuyasha lấy thìa gỗ quấy nồi canh đang sôi, liếc mắt nhìn bà, “Đừng tưởng thế mà ta bỏ qua chuyện ban nãy dám túm tay ta nhé.”
“Đó là bất đắc dĩ, phải để thiếu gia Sesshoumaru gặp anh.” Rin uống một hớp canh, nóng đến rộp cả lưỡi. “Dẫu gì giờ ta cũng là bà già rồi, anh có bỏ qua hay không ta cũng đâu có vội. Nhưng anh thật sự phải học được cách nhờ vả thiếu gia Sesshoumaru. Nghe ý ông Myoga thì thời gian anh cần tiếp thêm yêu lực không phải ngày một ngày hai đâu.”
Inuyasha cáu đến nỗi muốn quăng thìa vào nồi, nhưng cuối cùng cậu nhịn được. Nếu không chắc Rin sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà mất.
Cũng không phải Inuyasha ngại ngủ ngoài trời, nhưng rời xa thôn làng khiến cậu cảm thấy chật vật lạc lõng, cậu chỉ là không muốn mình như hồn ma không nhà để về, cứ mãi du đãng xung quanh.
Lại nói, tên Sesshoumaru kia rõ ràng có nhà, sao lại luôn thích đi đây đi đó?
Cô độc một thời gian dài sẽ khiến cậu bất an, nhưng người anh yêu quái của cậu dường như chẳng rối rắm chuyện này bao giờ.
Dù cậu chỉ là bán yêu yếu đuối, nhưng muốn cậu định kỳ nhờ Sesshoumaru giúp đỡ cũng thật sự quá khó, Inuyasha cảm thấy chẳng thà giết quách cậu cho rồi. Ra chỗ thần mộc treo cổ thì có chết được không nhỉ?
Cậu nghĩ chắc là không được rồi, nhưng nghe nói nếu không nhờ Sesshoumaru giúp thì cậu sẽ đau đớn đến chết.
Inuyasha uể oải đến nỗi hiện lên cả trên đôi tai mềm mại, Rin đương nhiên cũng nhìn ra được, nhưng bà không lo lắng. Không biết tại sao, bà có một tín niệm cực kỳ kiên định.
Thiếu gia Sesshoumaru sẽ không bỏ mặc Inuyasha.
Đại yêu có lẽ chẳng quan tâm mảy may nếu em trai hắn ăn chút đau khổ, thậm chí còn vui vẻ đứng xem, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người em này chết, dù Inuyasha có nghĩ thế nào chăng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT