“Âu Dương, năm mới vui vẻ.”

Cô gái nhỏ ở đầu bên kia điện thoại, lại cười bổ sung nói, “Giúp em gửi lời chào đến chị Quyên và bà nội, hy vọng mọi người một năm mới bình an, khỏe mạnh.”

Nghe thấy giọng nói của cô, hai mắt Tống Âu Dương chua xót, nhắm mắt, nhớ lại lúc cô nói “Năm mới vui vẻ”, giọng nói của anh mắc kẹt ở trong cổ họng, không phát ra được.

Anh nhéo sống mũi, nghe đầu micro không nghe thấy giọng mình, cô một lần nữa xác nhận: Có phải tín hiệu không tốt không? Anh không nghe em nói sao? Này, này? Âu Dương? Anh có nghe em nói không? Này? Âu Dương?

Ngay sau đó, hơi uể oải nhỏ giọng nói: Âu Dương anh đợi chút, em lại gọi lần nữa thử xem.

“Không cần,” anh cắt ngang ngay trước một giây đồng hồ, phát ra một âm thanh giống như đi bộ trong sa mạc ba ngày ba đêm. Anh nghe được.”

“Anh bị ốm hả?” Hạ Thiên ở đầu bên kia micro vừa nghe thấy giọng anh, lập tức lo lắng hỏi, “Sao lại thế này, là bị cảm? Hay là phát sốt? Uống thuốc chưa? Có đi khám bác sĩ không? Chị Quyên đâu, chị ấy không ở nhà sao ——”

“Anh không sao,” Tống Âu Dương ho khan, làm cổ họng thoải mái hơn một chút, cắt ngang lời cô nói, “Không bị cảm, cũng không phát sốt, em đừng lo lắng.”

“Thật sự?” Cô không yên tâm lại hỏi một lần nữa.



Giọng nói của anh khôi phục lại bình thường, cười nói đùa với cô, “Nếu là giả thì như thế nào? Em muốn chạy về mua thuốc cho anh sao?”

Nghe cô ở đầu bên kia im lặng không nói gì, anh cười, “Ngốc quá, trêu em thôi.”

“… Không buồn cười.” Giọng nói Hạ Thiên rầu rĩ.

Anh sợ nói tiếp sẽ bị cô nghe ra cái gì đó, chuyển đề tài, trêu chọc cô vài câu, đi dọc theo con đường nhỏ trong tiểu khu không mục đích, vừa đi vừa tán gẫu.

Ngẫu nhiên đi ngang qua tòa nhà nào, có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ truyền ra từ trong tòa nhà, cũng có thể ngửi thấy mùi thức ăn từ cửa sổ bay ra.

Mà trong tiểu khu yên lặng, một mảng tuyết lớn rơi xuống, đều giống như có thể nghe được âm thanh nó đập xuống đất.

Suy nghĩ của Tống Âu Dương đang hỗn loạn, vừa rồi nghe cô nhỏ giọng oán giận mình, nhưng cũng không tức giận.

“Anh không biết đâu, tín hiệu ở chỗ em không tốt lắm, dùng điện cũng không tiện, buổi tối bọn em trở lại ký túc xá máy phát điện chỉ có thể dùng hai tiếng đồng hồ, bọn em đều cố gắng không dùng thì sẽ không dùng, tiết kiệm pin điện thoại ——”

“Lần sau không được lãng phí thời gian em thật vất vả mới có thể gọi điện thoại cho anh, biết không ——”

Tống Âu Dương đáp một tiếng, “Được.”

“…… Nhưng mà thật sự quá bận rộn, không nhận cũng được, chỉ cần trả lời tin nhắn của em là tốt rồi.” Cô ấy ngẫm lại câu nói vừa rồi của mình hình như có hơi không ổn, lại bổ sung một câu.

Tống Âu Dương lại đáp lại, lần này trong giọng nói có cười, thầm nghĩ mình làm như thế nào mà có được bảo bối như vậy.

“Vậy —— cơm tối anh ăn cái gì? Có phải chị Quyên lại chuẩn bị rất nhiều món ngon không?” Tống Âu Dương có thể tưởng tượng được biểu tình nhỏ bĩu môi của cô ở đầu kia, “Em ở trấn nhỏ này rất thiên vị, xung quanh không có người Hoa, lần này làm việc cùng nhau cũng không có, chỉ có một phiên dịch viên người Campuchia địa phương, cô ấy nói cho em biết năm mới của bọn họ ở đây là vào tháng tư hàng năm, không giống với chúng ta.”

……

Cô nói, anh nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô một tiếng.

Ứng Quyên Quyên gọi điện thoại đến vài lần, anh không chút suy nghĩ cắt đứt.

Gió thổi qua.

Tống Âu Dương hít một hơi, lúc này Hạ Thiên mới chú ý tới, lúc đầu nghĩ tiếng tạp âm từ đầu bên kia của micro là bởi vì tín hiệu của chỗ này của mình không tốt lắm, hoặc là phòng bên cạnh cách mình một khoảng là tiếng máy phát điện, mà là ——

Cô lẳng lặng nghe xong, hỏi lại anh: “Âu Dương anh ở bên ngoài? Không ở nhà?” Lúc này ở bên ngoài làm gì?

“Vừa ăn cơm xong, bà nội và chị Quyên đang xem TV, anh cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi ra ngoài một chút, lát nữa trở về.”

“À,” Tuy cảm thấy hơi kỳ quái, cô cũng chỉ hỏi, “Mặc quần áo ấm không?”

“Ừm.”

“Có quàng khăn và đội mũ không? Có đeo bao tay không?”

Tống Âu Dương cười, “Đeo.”



“Ồ,” Cô kéo dài giọng, cẩn thận hỏi, “Vì sao cảm thấy ngột ngạt? Có chuyện gì không vui sao?”

Tống Âu Dương nghe vậy, lúc đầu không nói chuyện, một lúc sau, kẽ cười với đầu bên kia micro.

“Cười cái gì?” Hạ Thiên kỳ quái hỏi.

“Tuyết rơi,” Tống Âu Dương thấp giọng cười nói với cô, “Cũng lớn như đêm hôm đó.”

Hôm đó?

Hôm đó là hôm nào?

Một lúc sau, đã hiểu…

“…………” Cách micro cũng muốn đùa giỡn lưu manh đúng không.

Tống Âu Dương đầu bên kia vẫn còn cười.

“……” Hạ Thiên sờ vành tai có hơi nóng lên, “Em cúp điện thoại……”

“Đừng cúp,” Tống Âu Dương sợ cô thật sự tức giận cúp máy, giọng nói hiếm khi mang theo chút cầu xin, “Nói thêm hai câu nữa.”

“Nhớ em,” Anh nói, “Muốn em nói với anh thêm hai câu nữa.”

Cô cũng nhớ anh.

Hạ Thiên bị hai câu này của anh làm mềm lòng, một lúc sau, giọng nói cũng nhẹ hơn, “Vậy anh không được nói…”

“Không nói,” Tống Âu Dương ngầm hiểu, “Tuyệt đối không nói.”

Cái này cũng không tệ lắm.

Hạ Thiên suy nghĩ, sờ mặt, “Vậy anh có muốn…” Nghe em hát không?

Cô có thể nghe ra tâm trạng anh hình như không tốt lắm, mặc kệ có phải vì mình hay không, cô chỉ muốn có thể dỗ anh vui vẻ một chút. Cô hát tuy rằng bình thường, nhưng trước kia mỗi lần mấy người bọn họ cùng nhau đi KTV, lúc mình hát hình như anh đều rất vui vẻ… Mặc dù cũng có thể là anh chỉ đang cười nhạo mình…

Nhưng không sao cả, chỉ cần anh vui vẻ là được.

Ai ngờ cô còn chưa nói hết lời, anh đã trả lời: Muốn.

Hạ Thiên buồn cười hỏi anh, “Em còn chưa nói xong, anh biết em muốn nói cái gì?”

Biết, tâm tư của cô lúc nào cũng dễ đoán.

Nhưng mở miệng, vẫn nói, “Không biết.”

Đúng lúc này chờ, cửa phòng Hạ Thiên bị gõ gõ, cửa bị đẩy ra, là đồng nghiệp nhắc nhở cô muốn tắt điện, cô gật đầu với đối phương, đi lên phía trước khóa cửa lại, đi về phía giường, vừa đi vừa nhẹ nghe đầu bên kia micro, còn chưa kịp mở miệng nói gì, lại nghe anh nói, “Nhưng anh biết anh muốn nói cái gì.”

Cô theo bản năng cười hỏi lại, “Anh muốn…” Nói cái gì?

“Muốn kết hôn với em.” Anh đột nhiên nói tiếp.

Bước chân Hạ Thiên đột nhiên dừng lại, tiếng máy phát điện ở phía xa đã không còn, toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối, còn có ——

Yên tĩnh.



Nhịp tim của Hạ Thiên hoảng loạn, đầu óc ong ong, giống như có một máy phát điện đang vận hành.

Muốn hỏi anh, vừa rồi có phải nói cái gì hay không, lời nói đến đầu lưỡi, không nói nên lời, cả người sững sờ đứng tại chỗ.

……

Hai bên đường treo đèn lồng đỏ thẫm lắc lư trên đỉnh đầu Tống Âu Dương. Anh quay đầu lại, rũ mắt nương theo ánh sáng màu đỏ, màu vàng, nhìn hai hàng dấu chân mình dần dần tan biến trên lớp tuyết trắng, dấu chân của một người.

Nhẹ nhàng lại lặp lại một lần nữa, “Điềm Điềm, anh muốn kết hôn với em.”

Muốn kết hôn với em, muốn có một ngôi nhà với em, chỉ có em và anh, em muốn em bé, chúng ta muốn, không muốn, chúng ta không muốn.

Tuy rằng anh chưa bao giờ được trải nghiệm một ngôi nhà hoàn chỉnh trông như thế nào, mặc dù không ai trên thế giới này muốn anh như vậy, mặc dù … Ba anh rất khốn nạn, nhưng em đừng sợ, cũng đừng lo lắng, anh tin tưởng vào bản thân mình, anh biết mình muốn cái gì, đời này, anh đã nhận định là em, bất luận như thế nào, anh cũng sẽ yêu thương con cưng chiều con chăm sóc em, giống như chú Hạ đối với dì Đường……

“Anh bắt đầu từ sơ trung, tiền thưởng của cuộc thi ngoại trừ mua linh kiện, tất cả những thứ khác đều cất lại. Lúc tốt nghiệp lớp 12, chú Thác Lôi đã giúp anh dùng số tiền đó để đầu tư. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tiền lời hai năm này, kiếm được một chút, hai năm đại học cũng tích góp được chút tiền học bổng.” Tống Âu Dương dường như là muốn vội vàng thuyết phục cô, nhưng lời nói lại rất chậm. Sau khi học nghiên cứu sinh và tiến sĩ, anh cũng sẽ có tiền lương và phụ cấp, có học trưởng nói với anh, viện trưởng Ngô rất tốt, sẽ không khắt khe với chúng ta.”

Tuy nói tiền là thứ thô tục, anh lựa chọn con đường này cũng không phải vì gì tiền, nhưng người sống ở trên thế giới này, người tồn tại đều là người bình thường, người bình thường không thể rời khỏi thứ thô tục này, kể cả cô không cần, anh cũng cho cô những thứ nằm trong khả năng của mình.

“Anh biết,  tiền thưởng của cuộc thi nhiếp ảnh, học bổng, hơn phân nửa em đều quyên cho Bác Sĩ Không Biên Giới, sau này anh làm nghiên cứu khoa học, khả năng cũng sẽ không cho em một cuộc sống quá giàu sang, nhưng anh sẽ rất cố gắng, cố gắng cho em cuộc sống tốt hơn một chút…”

Ít nhất về phương diện vật chất, chú Hạ và dì Đường cho cô làm người vô ưu vô lo trong hai mươi năm đầu, sau này anh cũng sẽ không để cho em thua kém.

“Cho nên, em có thể hay không,” Yết hầu Tống Âu Dương giật giật, ngón tay cầm điện thoại như đông cứng lại, chậm rãi nói, “Có thể suy xét một chút không……”

Anh hạ thấp mình, mới nói, “… Gả cho anh?”

Hạ Thiên ở đầu bên kia micro, mu bàn tay đè chặt môi, đầu ngón tay chạm vào khớp xương, nghe anh nói từng câu, ở trong bóng tối, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt đọng ở hốc mắt.

Tiếng hít thở của hai người giao nhau ở hai đầu micro, khi hoãn khi cấp.

Sau một lúc lâu, Hạ Thiên ở trong bóng tối im lặng dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói hỏi anh, “Âu Dương, anh làm sao vậy……”

Được rồi, sao lại đột nhiên nói đến chuyện kết hôn.

Tuy rằng trong tiềm thức cô cũng nghĩ tới đây sẽ là kết quả của hai người bọn họ nước chảy thành sông, nhưng trên thực tế, vẫn cảm thấy đây là chuyện cách cô rất xa…

Giống như ứng cảnh.

Nơi Tống Âu Dương đứng, là một hộ gia đình bên cạnh tòa nhà, cách cửa sổ truyền đến một trận cười đùa vui vẻ. Tống Âu Dương giống như bị một cây bông đánh trở lại hiện thực, một gậy kia trực tiếp đập vào ngực anh. Anh nhắm mắt lại, bàn tay không cầm điện thoại kia, cũng đang nắm chặt trong túi, thầm nghĩ chắc là mình điên thật rồi, chọn thời điểm nào không chọn, chọn lúc này nói những lời này cho cô biết.

Hoa không có, nhẫn không có, ngay cả người quan trọng nhất là cô cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói hiện tại cô đang làm cái gì. Tống Âu Dương à Tống Âu Dương, mày cho rằng cô đang ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy (*) sao?

(*) Du sơn ngạn thủy bản gốc “游山玩水”: nghĩa là du ngoạn, ngắm cảnh thiên nhiên, dạo chơi cảnh đẹp thiên nhiên.

Lý trí trở về đại não, Tống Âu Dương mím môi, nhìn hai bài dấu chân trước mặt kia, sau khi ổn định cảm xúc, cười, “Đột nhiên nói chuyện này, có phải dọa sợ em rồi không?”

Hạ Thiên nghe giọng nói của anh lập tức kéo mình trở về hiện thực, môi giật giật, muốn nói mình cũng chỉ rời đi hai ngày, rốt cuộc là làm sao vậy, cãi nhau với bà nội? Hay là thật sự gặp phải chuyện gì khiến anh không vui?

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống tại chỗ, lại lấy mu bàn tay lau mặt, ôm đầu gối mình, nhỏ giọng hỏi anh, “Rốt cuộc làm sao vậy……”

“Không sao, không có gì,” Tống Âu Dương nắm chặt tay, nhưng trong giọng nói lại thoải mái cười, “Lúc này ở bên ngoài đi dạo, bỗng nhiên nghĩ, sau này hai người chúng ta chắc là cũng sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình, nhất thời xúc động, không nhịn được muốn hỏi em.”

Anh dừng lại, bổ sung một câu, “Em đừng nghĩ nhiều, không có gì, yên tâm làm chuyện của em ——”

Sau này, sau này còn có thời gian……



Tuy rằng anh vẫn luôn ở lặp lại bảo cô không cần nghĩ quá nhiều, giọng nói của anh căn bản nghe không ra có cái gì không thích hợp, nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy giống như anh đang khổ sở, không rõ nguyên nhân, chính là loại ảo giác này.

Tay trái cô phủ lên tay phải cầm điện thoại, cắt ngang anh, nhỏ giọng nói: “Âu Dương, hiện tại em không thể đồng ý anh.”

Giọng nói của Tống Âu Dương sau khi nghe cô nói, đột nhiên bị kẹt lại, ngón cái bóp ngón trỏ một lúc lâu, tìm lại giọng nói của mình: “Đương nhiên, hiện tại em không cần trả lời anh làm gì. Anh nói rồi, chỉ là nhất thời xúc động, không phải muốn em ——”

“Em không có ý đó.” Hạ Thiên Hạ nghe anh càng che dấu càng nói năng có hơi lộn xộn, cười thầm tại sao anh đột nhiên biến thành một tên đại ngốc, làm cho lòng người đau nhói, cô lại lau mắt, nhỏ giọng nói, “Bởi vì hiện tại em đồng ý cũng vô dụng.”

Đầu Tống Âu Dương lần này thật sự bị kẹt lại, “Có ý gì……”

“Đại ngốc,” Hạ Thiên ở đầu bên kia micro cười anh, “Anh đã quên em ba tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi, mới đến tuổi hợp pháp của con gái được kết hôn sao……”

Cho nên hiện tại đồng ý anh thì có ích lợi gì, cũng không kết hôn được với anh.

Ngốc muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play