Nói đùa thì nói đùa,  cho dù bên trong xen vào không biết bao nhiêu sự thật, cũng là lời nói đùa, nói một chút là qua, không thể thật sự coi là thật, ít nhất —— không thể thật sự để trong lòng. Cho nên nói xong mời ăn cơm đương nhiên là vẫn muốn ăn.

Khách sạn chỗ Elouan ở chính là chỗ mấy người Tống Âu Dương thường xuyên liên hoan, nhưng nếu nói muốn mời anh ta ăn một vài món ăn đặc sắc của Trung Quốc, thì không thể lại giống như lúc bọn họ thường xuyên liên hoan được, phải ăn ở trong nhà hàng.

Phố ăn vặt chợ đêm là văn hóa ẩm thực nổi tiếng của Trung Quốc ở trong và ngoài nước, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, huống chi phố ăn vặt Bắc Thành lại là loại được xếp hạng cao trong nước.

Buổi chiều Hạ Thiên đúng hẹn liên hệ với Elouan, cô và Tống Âu Dương đến khách sạn đón anh ta đến phố ăn vặt thôn Bắc nổi tiếng nhất ở Bắc Thành.

Ba người vừa mới xuống xe còn chưa đi đến đầu hẻm, Hạ Thiên liền nhận được điện thoại của Lôi Đình, hỏi bọn họ ở đâu, Hạ Thiên nói, nghe thấy anh ta ở đầu bên kia điện thoại nói bọn họ chờ vài phút, cô đáp lại, chỉ là sau khi cúp điện thoại có hơi kinh ngạc hỏi Tống Âu Dương không phải nói buổi tối mấy người kia đều có việc không đến được sao.

Tống Âu Dương vốn muốn gọi mấy người Lôi Đình đi cùng nhau, nhưng sau đó nghĩ lại, chắc là Lôi Đình cũng sẽ không vui vẻ đi cùng, chỉ gọi Kiều Nguy Nhiên và Từ Tĩnh Nghi, cũng không thích hợp, cuối cùng nghĩ lại, vẫn là quên đi.

Sợ trong lòng cô có khúc mắc, lúc này mới nói dối cô. Nghĩ là bọn họ chắc là nghe hai người trong Hội sinh viên ban ngày gặp mình nói, lúc này mới tới. Đến đây cũng tốt, bằng không anh thật sự sợ là lát nữa không nói chuyện được với người khác.

“Có thể là bận xong rồi.”

Hạ Thiên nghe thấy Tống Âu Dương nói như vậy, cũng không nói gì nữa.



Chỉ một lúc sau, Lôi Đình, Kiều Nguy Nhiên và Từ Tĩnh Nghi liền xuất hiện trong tầm mắt của ba người, Hạ Thiên nhìn Lôi Đình và Tống Âu Dương nhìn nhau, sau đó người trước vỗ hai cái trên vai người sau, dường như là muốn nói cái gì đó, không mở miệng, chỉ là khi ba người nhìn thấy băng gạc trên cổ cô, không nhịn được hỏi vài câu, Hạ Thiên lấp liếm cho qua, giới thiệu mấy người bọn họ một chút, giới thiệu xong, đoàn người “chậm rãi” đi vào bên trong.

Phố ăn vặt thôn Bắc còn được gọi là “phố ăn vặt đường Nghìn Dặm”, cũng không phải nói phố ăn vặt này thật sự dài nghìn dặm, mà là bởi vì trên con đường này, ngoại trừ cách một đoạn cố ý để cho người ta nghỉ ngơi ăn uống, thì vị trí quầy hàng lớn nhỏ dài chừng hơn ngàn mét, cả con đường đều là đồ ăn, hơn nữa hương vị cũng không giống nhau, mỗi người một quầy hàng ăn một chút, toàn bộ hành trình đi không hết,ai cũng ăn no muốn chết.

Trước kia Hạ Thiên đã tới vài lần, người giống cô thuộc kiểu con gái ăn nhiều, nếu là bắt đầu ăn từ đầu, mỗi quán ăn một chút, thì ăn chưa hết được một phần năm con phố này, cho nên mỗi lần tới cũng chỉ có thể chọn một quầy hàng lần trước tới chưa ăn.

Lúc trước nghe Từ Tĩnh Nghi nói, Bắc Thành có một tiết mục ẩm thực địa phương, ý chỉ chính là tìm kiếm một người có thể ăn từ đầu đến cuối, chỉ là chương trình đã hơn hai trăm tập, trước mắt vẫn chưa có người nào thành công.

Cô nhớ tới cái này, nói với Elouan, sau khi nghe được anh ta nóng lòng muốn thử, chỉ là đi đến cửa vào, nhìn thấy con hẻm dài bất tận, cười xua xua tay, nói vẫn là quên đi, anh ta còn muốn sống sót trở về Bỉ.

……

Người Bỉ phần lớn đều thích ăn thanh đạm, có vị ngọt hơi chua, nhưng Elouan bị Lôi Đình kích thích ăn một miếng đuôi tôm hùm cay, giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, sở thích gì, tất cả đều ném lên trên chín tầng mây.

Bọn họ đến khá sớm, còn không đến giờ nhiều người nhất, sáu người vừa đi vừa tán gẫu.

Kiều Nguy Nhiên là người nói tiếng Anh kém nhất trong số mấy người bọn họ, nhưng ứng phó với lời chào đơn giản không thành vấn đề, Từ Tĩnh Nghi bởi vì là chuyên môn, tiếng Anh rất tốt, mà Lôi Đình, bởi vì khi còn bé thường xuyên cùng đi công tác nước ngoài du ngoạn với ba Lôi, nên được luyện tập nói rất tốt, cho nên mấy người giao tiếp, không có vấn đề gì.

Trong tay bọn họ xách theo đồ ăn không tiện trên đường, ngoài miệng ăn bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, đi đến chỗ nghỉ ngơi thứ hai, người đã bắt đầu từ từ nhiều lên, đám người có hơi chen chúc, Tống Âu Dương đến khu nghỉ ngơi tìm một chỗ đặt đồ trong tay xuống, thuận tay lấy bát đĩa của người còn chưa kịp thu dọn vào trong xe đẩy bên cạnh.

Cái bàn này chỉ có thể ngồi bốn người, anh để cho hai nữ sinh ở lại, bảo Kiều Nguy Nhiên đi cùng, nghĩ mình lại đi mấy chỗ còn lại chọn một vài thứ anh cảm thấy khá đặc biệt mua về.

Lôi Đình cũng đi theo, một lúc sau, ba người lại mang theo cả đống đồ ăn trở về.

Vừa rồi mua cả bàn đều bày đầy, may mà sau khi bọn họ đi không được bao lâu, bên cạnh đúng lúc trống một cái bàn nhỏ đi về, Hạ Thiên thuận tay chiếm lấy, đem cái bàn nhỏ kéo tới ghép lại với nhau.

“Quá nhiều, quá nhiều,” Từ Tĩnh Nghi nhìn hai cái bàn đầy đồ ăn, tấm tắc nói, “Cả sáu người chúng ta ăn cũng không hết.”

Sau đó nhìn Elouan cười nói, “Có cảm nhận được một chút tình cảm hiếu khách của người Trung Quốc chúng tôi không?”

Elouan duỗi ngón tay cái ra, hỏi nếu lát nữa ăn không hết, anh ta có thể đóng gói mang về hay không, bằng không sẽ cảm thấy lãng phí.

“Hình thức nhiều, nhưng khẩu phần không lớn, xem có thích món nào, lúc về có thể mua lại, cho bạn bè của anh.”

Tống Âu Dương nói xong, lấy mấy thứ cầm trên tay trái đặt lên bàn, ý bảo mọi người lấy theo sở thích của mình, đầu tiên là ly sữa sầu riêng duy nhất đặt ở trước mặt Hạ Thiên. Hạ Thiên cười với anh, anh đã cắm ống hút chỉ cần mình uống một ngụm.

……

Dường như Elouan cảm thấy đặc biệt hứng thú với quan hệ của bọn họ, đề tài tán gẫu trước sau đều xoay quanh trên người bọn họ, Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi đều thuộc loại người có thể tán gẫu, so sánh với Tống Âu Dương và Hạ Thiên Hạ lấy thân phận chủ nhà mà đến, đôi này hiển nhiên sẽ càng nhiệt tình hơn một chút.

Hạ Thiên nghe bọn họ nói với Elouan những điều thú vị trước đây của họ, lại thấy rất vui.

Dụng ý của Tống Âu Dương chủ động đề nghị mời Elouan ăn cơm, Hạ Thiên cũng không rõ, không liên quan gì đến cái gọi là “thị uy với tình địch”, chỉ là bởi vì Elouan là người bạn mà cô quý trọng trong thời gian không có anh, mà hiện tại nếu anh ta đã xuất hiện ở nơi này, đó cũng chính là bạn của anh, thậm chí mấy người Lôi Đình có thể đi cùng bọn họ, cô cũng hiểu rõ.

Có bạn bè như thế, còn cầu gì nữa? Trong lòng cô không khỏi xúc động nghĩ.

……

Một lát sau ——

“…… Đúng rồi,” Từ Tĩnh Nghi nghe Elouan ba câu không ngừng hỏi chuyện Hạ Thiên, hình như có phát hiện ra cái gì đó, lại chủ động dòie đề tài từ trên người Hạ Thiên đi, nhìn Elouan hỏi, “Tôi nghe nói hội thảo lần này của các anh chỉ có ba ngày, đó có phải là ba ngày sau anh phải trở về rồi không?”

Tiếp theo tiếc hận nói, “Thật đáng tiếc, nếu anh có thể ở lại đây một thời gian thật tốt, Trung Quốc có rất nhiều chỗ để chơi.”



Elouan nghe vậy cười cười: “Đoàn của chúng tôi thật sự sẽ về nước sau ba ngày, nhưng vì tôi vẫn còn một chuyện ở Trung Quốc, tôi sẽ trở sau.”

“Chuyện gì?” Từ Tĩnh Nghi hơi tò mò theo bản năng mở miệng hỏi, theo sau đó lại cảm thấy không ổn, cười cười nói,”Thuận miệng hỏi một chút, hành trình riêng tư không tiện nói cũng không sao.”

Elouan tốt tính xua tay, “Không có gì khó mà nói,” sau đó nhìn Hạ Thiên hỏi, “Ukki không biết sao? Không nhận được mời?”

Hạ Thiên nghe vậy, mờ mịt nhìn anh ta, “Lời mời gì?”

“Bác sĩ không biên giới, ngày mồng 1 tháng sau ở Bắc Thành có một buổi giao lưu chia sẻ trực tiếp,” anh ta nhìn cô, “Địa điểm chính là Đại học Bắc Kinh của mọi người.”

Elouan vừa dứt lời, trên bàn an tĩnh hai giây, sau đó Hạ Thiên lắc đầu, “Không có, em không nhận được email.”

“Có thể là đến trễ,” Elouan nói, “Ngày hôm qua lúc hạ cánh mới nhìn thấy email, muộn nhất là ngày mai, chắc là em cũng sẽ nhận được email hoặc là điện thoại.”

Tuy rằng năm trước là lần đầu tiên Hạ Thiên tham gia nhiệm vụ, nhưng bất luận là công việc của mình hay là đối phó với một số tình huống bất ngờ tạm thời, đều rất ấn tượng, đó là khi Elouan đến tổ dự án kia, nghe chính miệng tổ trưởng dự án nói.

*

Sau khi quét hết đồ ăn trên bàn, mấy cái chàng trai thu dọn, đã hơn 8 giờ rưỡi, bởi vì ngày mai là ngày đầu tiên hội thảo chính thức bắt đầu, Elouan còn phải về khách sạn cùng mấy người trong đoàn kiểm tra lại tài liệu, đành phải kết thúc.

Tống Âu Dương bảo ba người Lôi Đình đi trước, tự mình xách theo một ít đồ đạc mang về cho Elouan trước khi cùng Hạ Thiên đưa Elouan trở về khách sạn.

Hai người đến cổng trường vừa xuống xe, chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy màn hình, hai người liếc nhau.

Ba phút sau, Hạ Thiên cúp điện thoại, nhìn Tống Âu Dương nói câu, “Phòng làm việc ở Hong Kong gọi điện, mời em tháng sau tham gia buổi chia sẻ trực tiếp.”

Cô không nói, Tống Âu Dương cũng biết, từ lúc nhìn thấy ID người gọi đã đoán được.

*

Buổi trưa ngày hôm sau hội thảo kết thúc, Hạ Thiên hẹn Elouan ở căn tin trường học, Tống Âu Dương vì tạm thời bị giáo sư gọi lại, còn chưa tới.

Cô lấy một tờ lịch trình du lịch mà cô đã bớt thời gian làm cho anh ta trong hai ngày qua và đưa cho anh ta.

“Còn gần nửa tháng nữa mới đến buổi chia sẻ tháng sau, tôi và Âu Dương chọn mấy thành phố cách Bắc Thành không quá xa làm cho anh một bản hướng dẫn du lịch. Xin lỗi vì chúng tôi còn phải đi học, không thể đi cùng anh, nhưng mỗi thành phố Âu Dương đã giúp anh liên hệ với hướng dẫn viên địa phương, bọn họ sẽ rất nhiệt tình tiếp đón anh, giới thiệu cho anh đặc sắc của các thành phố Trung Quốc chúng tôi.”

Hướng dẫn đầy đủ vài trang giấy A4, thậm chí còn kỹ càng chuẩn bị phiên dịch tiếng Trung, một là để cho anh ta nhìn thuận tiện, hai là nghĩ nếu anh ta có chỗ nào không rõ, cũng có thể cầm phần tiếng Trung này hỏi người khác.

“Ukki, em thật sự quá tri kỷ, quá tri kỷ,” Elouan cảm động thở dài rồi lắc đầu, sau đó, anh ta lưu luyến dời tầm mắt khỏi tờ giấy này đi, gọi tên cô, “Ukki.”

“Hả?”

Elouan nhìn Hạ Thiên ngồi ở đối diện, hỏi một câu anh ta đã nghẹn ở trong lòng mấy ngày này, “Ngày dự án kết thúc, em nói trước khi tốt nghiệp đại học em cũng sẽ không nghĩ đến việc tìm bạn trai, em nói với tôi, còn nhớ không?”

Cho nên lúc ấy anh ta mới có thể cười chắc như vậy nói cho cô biết bọn họ còn có thể gặp mặt, nhưng ai biết ——

Hạ Thiên ngẩn ra, như thế nào cũng không ngờ lại nghe thấy một câu hỏi như vậy, hai mắt chớp chớp hai cái, nhất thời không biết làm thế nào để trả lời anh ta.

Cô vẫn luôn không phải là một người rất biết từ chối người khác, từ nhỏ đến lớn người âm thầm đuổi theo cô mặc dù không ít, nhưng trước khi học đại học, người có thể đến trước mặt cô tự mình thổ lộ với cô, lại thật sự không có mấy người, còn lại, đương nhiên là đều bị mấy người Tống Âu Dương lấy lý do không cho phép quấy rầy cô học tập, trực tiếp bóp chết từ trong nôi.

Thật sự có cá lọt lưới, cô cũng chỉ lặp lại những lời không chuẩn bị tìm bạn trai trước khi học đại học để chặn người khác. Về phần lời nói vừa rồi của Eluan, cô đương nhiên cũng nhớ rõ mình đã từng nói, cho nên cũng là bởi vì như thế, lúc ấy ở cửa căng tin, khi nhìn thấy Tống Âu Dương mới có cảm giác chột dạ.

Lúc đó, khi Eluan hỏi cô có bạn trai hay không, cô cũng không thể nói trước khi học đại học không có ý định tìm bạn trai, cho nên đành phải nói là không có ý định tìm trước khi tốt nghiệp đại học.

Quả thật cô cũng không nói dối, cô vốn thật sự không có ý định yêu đương lúc còn học đại học, thậm chí cả đời này cũng hạ quyết tâm phải độc thân.

Nhưng tất cả những giả thiết này, đều ở dưới ánh đèn đường đêm đó, đã biến chất.

Ngay cả bản thân cô cũng ở bên ngoài giả thiết này, bằng không lúc ấy cô cũng sẽ không hoảng loạn như vậy.

Cho nên, nói cái gì không muốn, không có ý định, tóm lại là người đối diện này không phải là mình muốn mà thôi, nếu không, tất cả quy tắc đều là bao biện mà thôi.

“Xin lỗi,” Hạ Thiên nhìn Elouan, chậm rãi nói, “Âu Dương anh ấy đối với tôi mà nói ——”

“Vẫn luôn là ngoại lệ.”



Dường như giờ khắc này Hạ Thiên mới không thể không thừa nhận, những quy tắc trước kia của mình kỳ thật đều là vì anh mà thiết lập, trong quy tắc có phải là tất cả là của anh hay không, mà ngoài quy tắc, chỉ có một mình anh.

Có lẽ nếu anh không chủ động theo đuổi cô, nói không chừng cô sẽ thật sự sẽ độc thân đến già cũng nên.

“Nhưng mà, hai người thật sự thích hợp sao?” Elouan nhìn chằm chằm Hạ Thiên, dường như muốn từ phản ứng của cô, nhìn ra một cái gì đó, “Ukki, tôi luôn luôn cảm thấy rằng hai người ở bên nhau, giá trị là rất quan trọng, có thể cùng nhau làm những điều mà đều ngưỡng mộ và thích, là một cặp vợ chồng có linh hồn phù hợp.”

Ngay sau đó lại dùng ngữ khí thông cảm dụ dỗ nói, “Em có từng nghĩ tới, có lẽ em chỉ là quen thuộc vì anh ta luôn ở bên cạnh anh mà thôi, mà anh cũng không phải là định mệnh của em sao?”

Hạ Thiên nghe vậy, hơi nhíu mày, vừa định mở miệng, đỉnh đầu bỗng nhiên bị người ta vuốt nhẹ hai cái, “Xin lỗi, tạm thời có việc đến muộn.”

Tống Âu Dương ngồi ở bên cạnh cô.

“Còn chưa lấy cơm?” Anh nhìn bàn trống rỗng, rồi lại nhìn Hạ Thiên, “Muốn ăn gì, đi lấy cơm trước.”

Hạ Thiên cũng không xác định được Tống Âu Dương có nghe thấy những lời Elouan vừa mới nói hay không, xem ra khả năng không nghe thấy là rất lớn, hơn nữa nhìn phản ứng không có chuyện gì của anh, nghĩ chắc là không thành vấn đề, về phần lời nói vừa rồi mình không nói ra, sau này sẽ có cơ hội nói cho Elouan.

Sau đó lại buồn cười nghĩ, mình đang suy nghĩ cái gì đây?

Vừa rồi hai người vẫn luôn nói bằng tiếng Pháp, kể cả anh có nghe được, cũng nghe không hiểu.

*

Sáng sớm hôm sau Hạ Thiên có lớp, Tống Âu Dương nói trùng hợp có thể dành ra một chút thời gian, cho nên anh đưa Elouan ra sân bay, lúc chờ máy bay, bất ngờ đụng phải hai người.

Ôn Như Thủy và Đỗ Mộng Nhàn.

Điều khiến Tống Âu Dương bất ngờ không phải Đỗ Mộng Nhàn và Elouan quen biết, dù sao hai người bọn họ đều đến tham gia hội thảo y học, quen biết cũng không có gì kỳ quái.

Làm anh bất ngờ, là thái độ của hai người với nhau, quen thuộc lại xen lẫn đối chọi gay gắt khiến người ta khó hiểu.

Tống Âu Dương không phải là người nhiều chuyện, ở một bên nghe một lát, không phản ứng, chỉ là nghi ngờ của anh sau khi Đỗ Mộng Nhàn vào cửa kiểm tra an ninh, đã có đáp án.

Đỗ Mộng Nhàn gửi cho anh một tin nhắn:

Có lẽ cậu đã nghe nói qua, ba dượng tôi là người Bỉ, Elouan là con trai của ông ấy, nhưng tôi từ nhỏ đã mâu thuẫn với anh ta, người ta chưa nói chuyện không tốt, dù sao cũng là người có thể chủ động tham gia các loại tổ chức công ích. Chỉ là có một điểm, anh phải đề phòng anh ta, một người hồ ly mặt cười, sẽ cho người ta cái bẫy, nghe nói bạn gái cậu và anh ta trước kia đã quen biết, dù sao, cũng cẩn thận đi.

Đỗ Mộng Nhàn nói những lời này, so với trước kia anh ta ở trước mặt Tống Âu Dương đã nhiều hơn mấy lần cộng lại, anh nhìn cười cười, cất điện thoại đi.

Tống Âu Dương vừa cất điện thoại vào trong túi, Elouan đã xách ba lô lên, chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh.



Anh duỗi tay đè một bên bả vai Elouan lại, mỉm cười không quá thân thiện, lại phát âm tiêu chuẩn tiếng Pháp nói, “Biết trong lòng anh có không cam lòng, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có lẽ anh nói không sai, Điềm Điềm chỉ là bởi vì quen tôi nên mới lựa chọn tôi.”

Mặc dù biểu cảm của Tống Âu Dương là đang cười, nhưng nhìn trong hai mắt anh cũng không trộn lẫn vài phần ý cười, chậm rãi lại nói, “Nhưng có một điểm anh nhất định phải hiểu, cô ấy lựa chọn tôi ít nhất còn có một nguyên nhân là anh kém xa, mà điểm này, cũng là một nguyên nhân mà anh vĩnh viễn không có khả năng làm được, biết là cái gì không?”

Elouan không nói gì, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Bởi vì nếu hôm nay người cô ấy lựa chọn chính là anh, tôi chắc chắn, cũng vĩnh viễn sẽ không nói ra những lời hôm qua anh đã nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play