Tôi không nhìn anh lần cuối, tôi sợ phiến băng lạnh kia sẽ đâm chan chát trái tim tôi.

Tôi bắt đầu đờ đẫn qua lại trên phố quen, không biết đi bao lâu, tôi đã đứng ở nhà ga Hàng Châu. Tôi nhòm tới nhòm lui dòng người xa lạ xung quanh, ai ai cũng có nhà để về, mỗi mình tôi trơ trọi bơ vơ chốn này, tôi cũng không biết tôi thuộc về chốn nào.

“Chị Uyển Như, chị Uyển Như…!” Một cô bé mặc đồng phục gọi tên tôi. Tôi nhớ em ấy, là bạn thân từ thời ấu thơ của Tĩnh Như, hình như tên em ấy là Hứa Duệ Dung? Bất chợt, tôi như người sắp chết đuối nắm được cọng rơm sống sót cuối cùng, tôi bắt lấy em ấy, nói liên miên:

“Đưa chị về nhà, chị phải về nhà, chị muốn về nhà!”

Đúng vậy, hiện tại trong tôi ấp ủ nỗi niềm khao khát về nhà. Dẫu tôi đã hạ quyết tâm không về lại nơi đấy nữa, nhưng ngay bát giờ tôi sắp sửa chẳng thể chịu đựng tất cả mọi thứ nữa, những gì tôi có thể nghĩ ra, đó chính là, tôi phải về nhà!

“Vâng, vâng em dẫn chị về nhé.” Hứa Duệ Dung kinh hãi, luôn mồm đồng ý với tôi.

Chúng tôi ngồi xe lửa từ Hàng Châu về Dư Diêu.

Chuyến tàu khởi hành vang tiếng xình xịch, tôi buông lơi trái tim đang đau đớn khôn nguôi. Tức thì, cơn mệt mỏi đánh úp lên cơ thể gầy yếu, đưa tâm trí và sức lực còn sót bay xa dần, theo tiếng còi báo hiệu rít rít.

Xe lửa cập bến Thiệu Hưng, tôi nghe nói đường sắt đằng trước bị ai đó làm nổ tung nên không thể đi tiếp. Hứa Duệ Dung lại đành phải thuê một chiếc thuyền nhỏ, dẫn tôi về nhà.

Tôi nằm giữa thuyền, lắng nghe âm thanh tiếng nước nhu hòa, giọt nước cứ tí ta tí tách, lặng lẽ khếch tan trong tiết trời ẩm ướt của Giang Nam, lặng lẽ mà xa xôi.

Nhiều năm trước, cũng từng có một người đàn ông, mặc bạch sam phong lưu đào hoa, nắm bàn tay tôi, dịu dàng tuyên:

“Uyển Như, chúng ta về nhà.”

Tôi nở nụ cười. Nhà, thật tốt. Tôi đã đi quá lâu rồi, tôi vốn thích cái mùi thanh thanh của nước sông hơn mùi tanh mặn của biên cả, tôi vốn thích sự mềm mại của bùn hơn con tàu thủy vang ầm trời. Nói chung, tôi được sinh ra để yêu mảnh đất cằn cỗi này.

Người đàn ông mỉm cười, tôi cũng cười với anh ấy. À, hóa ra anh ấy là Chí Dân…

“Sốt rồi…” Ai thì thầm điều gì bên tai tôi thế, tôi gắng sức mở to đôi mắt sưng vù, ai có thể nói chuyện dịu dàng đến thế?

“Chúng ta về Dư Diêu.” Ai đỡ người tôi lên, tôi mơ màng bước trên con đường xanh màu rêu nơi bến tàu, tôi quay về Dư Diêu chăng?

Trong bóng đêm xa xa nhấp nhánh ánh sáng hồng hồng, có người kêu tôi:

“Đại tiểu thư?”

Đây là đâu, Dư Diêu đâu, ai đó đang dùng tiếng quê tôi trò chuyện.

Giữa cơn mê man, ánh sáng đỏ rực cách tôi ngày càng gần, ánh đèn đỏ chót, tôi vẫn đang tìm kiếm thứ tôi hằng mong ước —– ….

Thứ gì đập đập xuống phần mí mắt của tôi, tôi dùng hết sức cố mở mắt, căn phòng thân quen tràn ngập ánh mặt trời xán lạn.

Đây là phòng của tôi, được bài trí y đúc trước kia, vẫn nguyên vẹn như cái hôm tôi bỏ nhà ra đi, chưa xê xịch xí nào hết.

“Chị Hai, chị tỉnh?” Ai dựa vào người tôi thế.

Là Mạn Như, cô em thứ hai của tôi. Cô em út có mắt to tròn sáng ngời ngợi.

” Chị làm sao vậy?” Âm thanh suy yếu đến nỗi tôi còn không biết đây có phải giọng tôi hay không.

“Chị ngủ 3 ngày.” Mạn Như vén lớp tóc mái bù xù ngay trán tôi, “Em đi gọi cha, chị muốn ăn gì?”

Tôi lắc đầu, cơ hồ xem nhẹ việc Mạn Như đã khôn lớn, cô em út mớ lớn lại chăm sóc cô chị cả lớn đầu vô cùng đáng thương này đây.

Cô em út không lập tức rời đi, mà xoay người rót một chén nước sạch, gác trên bàn nhỏ cạnh giường.

“Chị khát thì uống nhé.” Thấy tôi gật đầu, cô em út chạy xuống lầu vang tiếng “thùng thùng.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play