Tôi bắt đầu dạy trẻ em tiếng Trung với sự giúp đỡ của các linh mục, đương nhiên Mạn Nhu trở thành trợ lý của tôi. Cha xứ sẽ dạy nguyên tắc đại số hình học cơ bản ngay trong giáo đường nho nhỏ kia.

Học sinh rất nhiều, bởi vì miễn phí nên nhưng đưa trẻ ăn mày lưu lạc khắp nơi cũng sẽ tham gia. Người Nhật chú ý chúng tôi đã lâu, nhưng vì chúng tôi là người Ngu gia nên bọn họ chỉ dám nhìn chằm chằm mà không dám làm gì cả. E răng đây là nguyên do vì sao cha xứ mời chúng tôi gia nhập.  Ước chừng cha tôi cảm thấy có lỗi nên không hề nhúng tay vào bất cứ hoạt động  nào của tôi, chỉ là ông vẫn luôn phái người theo dõi tôi.

Mỗi buổi sáng, tôi lái xa đến nhà thờ để dạy học. Có rất nhiều học sinh, cũng vô cùng ồn ào, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng chuông reo, chúng lập tức yên lặng. Nhìn học sinh hoạt bát, mải miết học hỏi, tôi chợt cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời. Thế nên mỗi ngày quê hương đều tràn ngập nắng mới.

Sau khi trường tư thục tan học, Mạn Như lập tức đến hỗ trợ, Thừa Tông  muốn đến một lần, vì vậy tôi đưa cậu ấy tới đây. Bình thường cậu ngại những đứa trê dơ bản ấy nhưng đám trẻ chẳng quan tâm. Dần dà, cậu tới ngày càng nhiều, tạo thành một nhóm nhỏ cùng đám trê. Vì cậu là cậu con trai duy nhất nhà họ Ngu, học sinh trường tư thục luôn trốn tránh cậu. Bây giờ  những đứa trẻ ở đây không ai ngại thân phận nhà cậu, cậu đã trở nên vui vẻ. Tuy nhiên mỗi ngày về đến nhà, người cậu sẽ bị bản, không tránh khỏi việc bác gái đánh chửi vài câu.

Tôi thích một cuộc sống như vậy, tiện nghi thực tế, không bị vây hãm bởi nỗi tủi thân vô hạn.

Đến nỗi cuộc hôn nhân hai tháng, tựa như giấc mông hư ảo xa vời.

Dẫu mỗi ngày nhắm mắt cô lại nghĩ đến ngưòi đó.

Nếu không nhận được lá thư kia, có lẽ cô sẽ sống một cuộc sống bình yên mãi như vậy. Nhưng tôi vĩnh viễn chẳng thể là người có được sự an nhiên.

“Chị cả.” Ngày ấy, Mạn Như vội vã chạy tới, “Duệ Dung tỷ điện báo!”

Tôi đang chữa bài tập ở nhà thờ, nghe thấy cuộc gọi của Duệ Dung tôi liền biết không ổn, thông thường Duệ Dung sẽ gửi thư. Vừa mở ra, từng chữ hiện lên: Cứu trợ khẩn cấp.

Tôi ném điện thoại chạy nhanh khỏi giáo đường, bắt xe lái thẳng về nhà chính Ngu gia phía Giang Bắc. Dường như Tĩnh Như gặp chuyện không hay, dù lời thề bị phá vỡ, cứu mạng Tĩnh Như mới là điều ưu tiên hàng đầu.

Bước vào cửa lớn, tôi nghe thấy tiếng cha tôi phân phó quân lính.

“Cứ nói ta đánh đến, khiến hắn thả Tĩnh Như.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bố tôi đã giải quyết hết thảy, bước chân hỗn loạn cũng chậm lại.

Cha trông thấy tôi, ông vẫn xụ mặt như cũ:

“Chạy đến làm gì? Sợ cha con không giải quyết nổi à?

Tôi cười nhẹ, chuẩn bị xoay ngưòi, Tĩnh Như an toàn thì tốt rồi. Cha cũng không làm bất cứ điều chi để em ấy khó xử.

“Hừm —— Uyển Như.” Cha đột nhiên gọi tôi.

Tôi ngẩng đầu, không biết cha vì sao cha kêu tôi.

Cha nhìn tôi, dùng quải trưởng di chuyển nhẹ nhàng trên mặt đất đá xanh.

“Con đưa em về đi, ta già rồi, không thể chạy tới chạy lui nữa.”

Lồng ngực tôi hơi chấn động, ông đã phủ phục số phận. Nửa đời tang thương, nửa đời phong nguyệt nay hóa thành mây khói, chập chờn tan biến chậm rãu. Người đàn ông đầy tham vọng và quyền lực ngày ấy sẽ có một ngày phải nói câu này, ông đã can đảm và bất lực biết bao khi thốt lên câu ấy trước mặt đứa con gái ông vốn thương yêu.

Tôi gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi, sợ ông ấy thấy những giọt nước mắt sắp rơi trên má tôi.

Rốt cuộc, tôi vẫn phải quay lại Hàng Châu. Khi ra đi, tôi đã hạ quyết tâm thề hẹn son sắt không đặt chân vào mảnh đất ngợp trong vàng son, núi cao sông dài nữa. Nhưng, thế giới không thể biết trước điều gì, tôi vẫn phải quay lại Hàng Châu. Lần này, tôi nên đối mặt như thế nào? Sau toii là ba tôi tớ, tôi ngồi xe lửa đến Hàng Châu.

Đến và đi chênh lệch lớn như vậy, nhưng năm đó, cũng là mùa gió tuyết trắng xóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play