Editor: Nấm.

Beta: Jen.

Kim Thị Thị ngập ngừng nói: “Khu dạy học bên kia phong cảnh không tồi, nghe nói nữ sĩ Tống Mỹ Linh trước kia có chụp ảnh cây ngô đồng của nước Pháp trước toà nhà kia kìa!”

Ánh mắt Tiêu Cận nhìn về phía trước, anh nhẹ “Ừ” một tiếng, ung dung thong thả nói: “Phong cảnh quả thật rất đẹp, nam sinh đẹp trai cũng rất nhiều.”

Kim Thị Thị: “……”

“Nam sinh đẹp trai” có cần phải cắn răng để nói như vậy không?

Cô liền ngậm miệng lại.

Chiếc xe hòa vào dòng giao thông, đèn đường được bật lên. -

Sau một lúc im lặng, Tiêu Cận bỗng nhiên mở miệng: “Buổi sáng cháo ăn rất ngon, dì Tần nói người làm điểm tâm tinh xảo rất tốt.”

Kim Thị Thị sửng sốt một cái liền chớp mắt, trong lòng cô có chút vui, cô quay mặt đi nhấp môi cười rộ lên.

Tay nghề của đầu bếp rất tốt, tốt đến mức không nói nên lời!

Tiêu Cận làm bộ không thấy được cô đang cười trộm, ôn nhu nói: “Sáng mai cùng nhau đi, anh đưa em tới trường.”

Kim Thị Thị hơi mở to mắt, nhẹ giọng từ chối: “Trường có chút xa, cũng không cần phiền anh đưa đi đâu!”

“Không xa, tiện đường.” Tiêu Cận bớt thời gian liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Hay là…… Vị hôn thê không muốn anh đưa đi sao?”

Kim Thị Thị chột dạ như chim cút nhỏ, lập tức phủ nhận nói: “Không có không có, anh đưa anh đưa!”

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cận dậy sớm xử lý chuyện công ty, kiên nhẫn chờ Kim Thị Thị lấy đồ xong, hai người cùng nhau đi Đại học Ngoại Ngữ.

Giáo viên hướng dẫn đề cương luận văn cho Kim Thị Thị họ Tống, là người phụ nữ trung niên tính tình rất tốt. Tống lão sư dẫn theo tổng cộng 20 học sinh, và dặn mọi người trong nhóm tổ chức một cuộc họp buổi sáng vào tối hôm qua. 

Nhìn thời gian sắp tới, Tống lão sư hỏi: “Mọi người đều tới đủ rồi chứ?”

Một nam sinh có làn da màu lúa mì nói lớn: “Lão sư, hoa khôi của trường còn chưa tới!”

“Nhạc Lam sao?” Tống lão sư nhíu mày nói: “Tại sao lại luôn tới trễ? Chúng ta đi trước đi, không cần đợi.”-

Hơn nửa giờ sau Nhạc Lam khoan thai tới muộn. Cô gái có vóc dáng không tính là cao, dáng người mảnh khảnh, lớp trang điểm trên mặt có hơi dày, nhìn kỹ thì xác thật rất xinh đẹp.

Tống lão sư có chút khó chịu, làm bộ nhẹ giọng trách cứ nói: “Nhạc Lam, em vội cái gì, tại sao mỗi lần họp nhóm đều tới trễ?”

Nhạc Lam cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi Tống lão sư. Tối hôm qua em đã đọc hết những cuốn sách tham khảo mà cô nói, vốn dĩ nghĩ buổi sáng sẽ trực tiếp tới đây họp, không nghĩ tới liền ngủ quên mất.”

Ánh mắt Tống lão sư liền nhu hòa, “Sách cũng không phải một ngày liền đọc hết, nhớ rõ lần sau đừng đến muộn.”

Nhạc Lam vội vàng gật đầu, cô ta đột nhiên nhớ ra gì đó, từ trong túi xách lấy ra ly cà phê đặt lên bàn Tống lão sư, cười tủm tỉm nói: “Lão sư bận giúp chúng em kiểm tra luận văn, thật quá vất vả. Chúng em nhất định sẽ học thật tốt, tranh thủ làm ngài trở thành giáo viên ưu tú chỉ dạy luận văn tốt nghiệp!”

Tống lão sư mặt mày hớn hở, “Các em biết tiến tới là tôi vui rồi!” Bà dừng một chút nói: “Đúng rồi Nhạc Lam, luận văn của em có chỗ không đúng cho lắm. Chỗ tự thể, tên cửa hiệu, và phương thức đều không đúng. Nếu rảnh thì em tìm bạn học Kim Thị Thị hỏi xem.”

Nhạc Lam nghiêng đầu nhìn Kim Thị Thị, không tình nguyện mà “Dạ” một tiếng.

Nhiều bạn học trong khoa tiếng Pháp đều biết, Nhạc Lam và Kim Thị Thị không thích nhau. 

Lúc huấn luyện quân sự, bạn học trong phòng của Nhạc Lam rất nổi tiếng, còn đồn rằng trong phòng bọn họ có một hoa khôi rất đẹp. Đa số mọi người đều xuất phát từ tính tò mò nên luôn xem Nhạc Lam là hoa khôi. 

Nhạc Lam có khuôn mặt rất thanh tú xinh đẹp, mọi người luôn nhận định rằng cô ta là hoa khôi. 

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, không ít người biết trong lớp tiếng Pháp có một học sinh tên Kim Thị Thị. 

Không đơn giản nói từ “Đẹp” để hình dung cô, đó là vẻ đẹp mà liếc mắt một cái liền không thể quên. Kiểu đẹp không lòe loẹt của cô đã áp đảo khí chất bích ngọc của Nhạc Lam, xa xa nghiền áp Nhạc Lam. Đặc biệt là thời điểm hai người đứng cạnh nhau, Nhạc Lam giống như nha hoàn bên cạnh Kim Thị Thị. 

Vì thế mọi người đều nghi ngờ danh hiệu hoa khôi của Nhạc Lam, có người nói danh hiệu hoa khôi là cô ta tự nói, còn có người nói giỡn rằng đúng hoa khôi trường là Nhạc Lam cũng được, nhưng là phải tránh đề cử Kim Thị Thị thì mới đúng.

Lúc đó Nhạc Lam đã không vừa mắt Kim Thị Thị. -

Học kỳ một Tiêu thị thông báo tuyển nhân viên, kỳ thật Nhạc Lam cũng tham gia, chẳng qua thực tập sinh phiên dịch tiếng Pháp chỉ chọn một người. Sau này Nhạc Lam hỏi ra mới biết, tập đoàn đó bổ nhiệm Kim Thị Thị. Nhạc Lam càng nghĩ càng không phục.

Cô ta đi khắp nơi để tìm các mối quan hệ, cuối cùng nhờ chị họ của bạn cùng lớp, vào Tiêu thị với tư cách là thực tập sinh. 

Thật ra tối hôm qua cô ta không đọc sách suốt đêm, hôm qua Tiêu thị có tuyển sinh ở trường Đại Học Ngoại Ngữ. Cô ta muốn ở lại Tiêu thị, không muốn xin nghỉ nên đã nói dối Tống lão sư. 

Kim Thị Thị liếc nhìn vẻ mặt không vui của Nhạc Lam. 

Cô biết từ lúc cô vào Tiêu thị thì Nhạc Lam càng ngày càng không ưa cô. Tuy rằng Tiêu Dực là người làm chủ, không có thực sự thông qua phỏng vấn mà nhận cô, nhưng chỉ nhìn thành tích ở trường của cô, Kim Thị Thị đã bỏ xa Nhạc Lam vài con phố. Mặc dù trải qua nhiều lần khảo hạch, nhưng người cuối cùng vẫn là Kim Thị Thị. 

Hiển nhiên Nhạc Lam cũng không hiểu rõ đạo lý này.

Kim Thị Thị ho nhẹ một tiếng nói: “Lão sư, có lẽ là bạn học Nhạc Lam không chú ý tới nên làm sai. Em nghe nói gần đây Nhạc Lam thường lên sân thượng làm bài, chuẩn bị phát biểu luận văn. Em đoán là cậu ấy đối với luận văn sẽ hiểu rõ hơn.”

Tống lão sư không nghĩ học sinh của mình sẽ tiến tới như vậy, kinh hỉ hỏi: “Thật vậy sau? Quá tuyệt rồi! Nếu hiểu rõ thì tốt, vậy Nhạc Lam em tự chỉnh sửa cho tốt đi, ngày mai sửa xong liền đưa cho tôi.”

Vốn Nhạc Lam còn tính sẽ chép lại bài luận văn của Kim Thị Thị: “……”

Cô chỉ tùy tiện nộp bài thôi!

Cửa văn phòng bị một vị giáo sư mở ra, khuôn mặt vui vẻ của vị lão sư trẻ tuổi hỏi: “Này? Các em không nghe thấy thông báo tuyển dụng của Tiêu thị sao? Dưới lầu có rất nhiều học sinh vây quanh rồi.”

Kim Thị Thị sửng sốt một chút, kể từ lần thông báo tuyển dụng trong trường, cô cũng không chú ý tới Tiêu thị cũng sẽ tới. Hiện giờ trong tay cô còn cầm cổ phần của Tiêu thị, cũng coi như là cổ đông của Tiêu Thị. 

Cổ đông nhỏ Kim Thị Thị liền ngồi thẳng lưng lên.-

Tống lão sư phất phất tay nói: “Vấn đề đều để lại cho các em, mấy ngày nữa nhớ sửa lại. Được rồi, không làm chậm các em đi coi thông báo tuyển dụng, đi đi.”

Thông báo tuyển dụng của Tiêu thị làm hội trường chật kín người, mọi người đều đang cố gắng đi vào. Các bạn học cùng nhau ra văn phòng, đồng thời đi tới phía hội trường.

Nhạc Lam hất cằm, trong lòng cảm thấy rất ưu việt. 

Cô ta có cái miệng ngọt để làm việc, cũng có thể làm ăn trong giới kinh doanh. Sếp của cô ta là nhân viên nhân sự, sau khi nỗ lực làm việc cô ta đã trở thành trợ lý của giám đốc nhân sự, sếp của cô ta rất có tiếng trong bộ phận, Nhạc Lam cũng dám hô mưa gọi gió.

Ngay cả khi Kim Thị Thị ở trong nhóm phiên dịch thì thế nào, cô ta còn có thể làm tốt hơn cô. 

Nhạc Lam nghĩ như vậy, cùng nhóm người đứng ngoài cửa. 

Thông báo tuyển dụng lần này có nhiều người tới hơn. Cửa hội trường được mở ra, ngoài cửa hành lang cũng có người đứng, mọi người đều nhón chân nhìn, thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận.

“Trời ơi, đó là tổng giám đốc của Tiêu thị? A a a a a a a đẹp trai quá đi!”

“Tổng giám đốc tại sao lại đích thân đi tuyển dụng vậy? Đây là không muốn để các công ty khác sống sao!”

“Tôi quyết định rồi, có đập vỡ đầu tôi, tôi cũng sẽ tiến vào Tiêu thị!”

“……”

Tổng giám đốc Tiêu thị???

Kim Thị Thị mày đẹp hơi nhíu lại, cô từ khe hở của hội trường nhìn thoáng qua. 

Người đàn ông đang mặc bộ đồ buổi sáng cô đưa, quần tây đen áo sơ mi trắng. Ống tay áo cuốn lên tới cánh tay, đôi tay thon dài của anh chống lên bục giảng. Anh đang thuyết trình cho các bạn học, giọng nói của anh được microphone phóng đại. Ngôn ngữ sinh động, nói đến đoạn thú vị khóe môi anh sẽ nhẹ nhàng cong lên. 

Dưới đài các bạn học liền hét lên. 

Kim Thị Thị: “……”

Người đàn ông lại đang quyến rũ người khác!

Nhạc Lam ngạo mạn liếc nhìn Kim Thị Thị, cùng những người bạn tốt nói: “Nơi này cách bục giảng quá xa, tớ dẫn các cậu vào lễ đường bên trong.”

Mấy bạn học kinh ngạc hỏi: “Có thể chứ có thể chứ?”

Nhạc Lam cười rộ lên, “Tại sao không thể nha, tớ cùng nhân viên quản lý tổ chức quen nhau.” Người quản lý phụ trách thông báo tuyển dụng sẽ biết cô là trợ lý của giám đốc nhân sự. 

Bọn họ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Nhạc Lam, “Cậu cũng quá lợi hại, chúng tớ muốn tiến vào Tiêu thị cũng không dễ, cậu vậy mà lại quen quản lý của Tiêu thị!”

Nhạc Lam không nói gì, vui vẻ gọi cho sếp của mình. 

Không bao lâu một nhân viên trong Tiêu thị dẫn đoàn người vào hội trường. Trước khi đi Nhạc Lam còn trào phúng liếc nhìn Kim Thị Thị.

Hội trường chật ních người, chỉ còn chỗ ngồi dành cho nhân viên công tác ngồi. Nhân viên dẫn bọn họ vào và ra hiệu cho bọn cô đứng ở lối nhỏ. Mọi người không ngừng khen Nhạc Lam, cô ta liền đắc ý hất cằm. 

Góc độ này có thể càng nhìn rõ người trên bục giảng, Nhạc Lam hơi hơi nhón mũi chân. Chỉ nhìn thấy người đàn ông trên bục giảng liếc nhìn phía cửa hội trường, sau đó đối nói vào microphone câu “Xin lỗi” liền bước tới cửa.

Ánh mắt các bạn học liền hướng nhìn anh. -

Tiêu Cận đi đến trước mặt Kim Thị Thị, vươn tay với cô, mặt ôn nhu hỏi: “Em tới lúc nào vậy, tại sao không nói anh một tiếng?”

Anh quên tắt mic, ở đây các bạn học đều nghe được những lời này. Hội trường liền yên tĩnh một giây, sau đó liền bùng nổ tiếng thét chói tai. 

Tuy chỉ nói một câu đơn giản, nhưng như vậy nghe cũng quá sủng nịnh đi!

Giọng nói của Tiêu tổng quá ngọt, phảng phất đối phương như là đứa trẻ nhỏ, giống như nếu nói nặng hơn sẽ khiến cô sợ vậy 

Các bạn học sôi nổi nhìn qua. 

Ở cửa người quá nhiều, Tiêu Cận dẫn Kim Thị Thị lên trước liền buông tay ra. Anh dẫn người đi về phía trước, dẫn Kim Thị Thị vào chỗ ngồi của các bạn học rồi xoay người trở lại bục giảng. 

Ở lối đi nhỏ, các bạn học liền liếc nhìn Nhạc Lam. 

Nhạc Lam mím môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trở nên khó tin. 

Tiêu Cận ngón tay thon dài chạm vào cái mic bên tai, vui đùa nói: “Lãnh đạo tới rồi, giới thiệu một chút.” Anh duỗi tay chỉ vào vị trí của Kim Thị Thị, giải thích nói: “Giới thiệu một chút, vị bạn học kia là cổ đông của tập đoàn Tiêu thị.”

Một đám học sinh liền ồ lên.

Các bạn học: “??????”

Kim Thị Thị: “…………”

Nhạc Lam: “!!!!!!!!!”

Ôi cái này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play