Bảo vệ của Tây Tử Loan thay phiên nhau trực tại chốt gác 24/24. Bảo vệ ở đây năng lực nghiệp vụ rất mạnh, có thể nhận ra chính xác từng người chủ nhà.
Anh giai bảo vệ hôm nay thấy Kim tiểu thư bị một người đàn ông đẹp trai cao lớn đưa về. Vẻ mặt người đàn ông kia lạnh lùng như kiểu cả thế giới đều nợ tiền ông đây, khiến anh giai bảo vệ cảnh giác đứng thẳng người.
Tiêu Cận gật đầu với bảo vệ, kéo cánh tay Kim Thị Thị hỏi: “Phiền quý cô đây nói cho tôi biết cô sống ở tòa nào được không?”
Ánh mắt anh giai kia mang theo sự dò xét, cúi đầu hỏi Kim Thị Thị: “Kim tiểu thư, cô có biết người này không?”
Kim Thị Thị gục đầu, lẩm bẩm: “Đồ keo kiệt, tôi không quen đồ keo kiệt!”
Anh giai bảo vệ cúi người 90 độ, “Xin lỗi tiên sinh, tôi không thể nói cho anh biết.”
Tiêu Cận: “…….” Anh xoa đầu lông mày, thở dài. Xoay người Kim Thị Thị lại đối diện với mình, kiên nhẫn hỏi: “Không quen tôi?”
Kim Thị Thị lắc đầu.
Tiêu Cận: “…… Mai mua bánh kem dâu tây cho em.”
Kim Thị Thị cười rộ lên, gật đầu với bảo vệ, “Tôi…… Quen anh ấy.”
Anh giai bảo vệ ngu người, ai ở nơi này chẳng phải không phú thì cũng quý. Kim tiểu thư thế mà lại bị một cái bánh kem dâu tây hối lộ??
Anh ta ho nhẹ một cái, nhìn thẳng về phía Kim Thị Thị.
Kim tiểu thư, nếu cô bị đe dọa thì hãy chớp mắt đi.
Bỗng Kim Thị Thị che miệng nôn khan.
Tiêu Cận vỗ lưng cô, nhíu mày nhìn anh giai kia, “Phiền anh rồi.”
Trong mắt người đàn ông mang theo sự uy nghiêm, anh giai kia đành nói địa chỉ của Kim Thị Thị cho Tiêu Cận nghe.
Kim Thị Thị hiếm khi uống rượu, hôm nay chỉ uống hai ly đã say khướt. Mặt cô đỏ bừng, khó chịu che ngực, thỉnh thoảng lại nôn khan.
Tiêu Cận dìu cô tới ghế sofa, vào bếp lấy cho cô ngụm nước. Phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, bát đũa, đồ làm bếp đều có đủ.
Anh loay hoay một lúc với máy lọc nước, không rót được nước nóng khiến vị đại thiếu gia đành bó tay. Anh lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh rồi quay lại phòng khách.
Kim Thị Thị nằm co quắp trên ghế như con tôm, hình như rất khó chịu, môi cô không ngừng mấp máy.
Tiêu Cận đến gần thì thấy cô đang căng mặt giằng co với bộ váy. Cô đã cố gắng kéo khóa xuống được một nửa, làn da trắng mềm như mỡ dê sau lưng lõa lồ trong không khí.
Tim nảy mạnh một cái, vội quay mặt sang chỗ khác, đến gần để cản cô lại.
Kim Thị Thị ngơ ngác ngẩng đầu, lầu bầu: “Ui? Sao trong nhà mình giống như có người nhỉ?”
Tiêu Cận: “……” Anh chỉnh lại váy, vặn nắp chai nước rồi đưa cho cô, trầm giọng bảo: “Uống nước xong thì đi ngủ được không?”
Kim Thị Thị đờ đẫn suy nghĩ hai giây, lại kéo khóa xuống, “Không, em muốn đi tắm.”
Tiêu Cận đè tay cô lại, bất lực nói: “Được được, em đi tắm.” Anh dìu cô vào phòng tắm, lấy tạm một bộ quần áo ngủ cho cô, “Em tắm đi, đừng để bị ngã đó.”
Kim Thị Thị tắm rất lâu. Hơi nước bốc lên làm đôi mắt cô càng ngập nước, buồn ngủ hơn. Tắm xong không lâu đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Cận tăng nhiệt độ điều hòa lên cho cô, sau đó nhẹ nhàng dém lại chăn.
Khuôn mặt to bằng bàn tay của cô đỏ bừng, đôi môi hơi bĩu, nỉ non điều gì đó.
“Mẹ, mẹ…… Đừng đi.”
“Hu hu hu, con sẽ….. Ngoan mà.” Cô thấp giọng nức nở, đôi lông mi dài như cánh quạt nhỏ, lo lắng run run.
Tiêu Cận ghé sát vào nghe những vẫn không rõ.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, đoán rằng cô bé gặp ác mộng. Anh nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô ra, dịu dàng dỗ dành: “Thị Thị ngoan, đừng sợ.”
Hình như giọng nói của anh đã khiến cô yên lòng hơn, cô rụt rụt bả vai, ngủ ngoan ngoãn.
**
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chói chang chen qua tấm rèm chui vào trong phòng. Kim Thị Thị híp mắt sờ điện thoại cạnh gối.
9 giờ 55!
Cô giật mình bật dậy.
Toang rồi, muộn làm!
Cô gọi điện cho Đoạn Triết: “Xin lỗi đàn anh, em đến muộn. Hình như tối qua em quá chén, có thể cho em đến muộn 2 tiếng được không ạ?”
Đoạn Triết tốt tính cười, “Không sao không sao, em cứ nghỉ ngơi đi. Vừa nãy trợ lý tổng giám đốc đã thay em xin phép rồi, hay là chiều em đến đây đi.”
Trợ lý tổng giám đốc???
Kim Thị Thị chấm dứt cuộc gọi rồi suy tư, gửi cho Tiêu Cận một loạt icon ôm nắm đấm. Tiếp đó lại ngã xuống giường cầm điện thoại cười khanh khách.
Đợi một lúc Tiêu Cận vẫn chưa trả lời.
Cô thở dài vứt điện thoại sang một bên, bò dậy rửa mặt.
Cô gái truyền cảm hứng không được xuống dốc!
Lúc Kim Thị Thị đến công ty đã hơn 11 giờ.
Một nhóm người mặc quần áo đen bước ra từ thang máy. Tiêu Cận khá dễ để nhận ra trong đám đông. Anh mặc áo sơ mi trắng, vạt áo giắt ngay ngắn vào trong quần. An Trình đằng sau cầm áo vest của anh và nói gì đó.
Kim Thị Thị đứng trước cửa, tâm trạng vui vẻ nhìn đám người đi xa dần.
Chắc là cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiêu Cận bỗng nghiêng đầu nhìn sang phía bên này.
Kim Thị Thị cong môi, nhân lúc không ai để ý thì vẫy tay với anh.
Ánh mắt Tiêu Cận dừng trên mặt cô hai giây rồi lại lướt qua.
Kim Thị Thị: “???”
Họ đi ngang qua người cô, mang theo một dòng khí động. Kim Thị Thị ngạc nhiên quay đầu thì đã thấy Tiêu Cận chui vào trong xe, chiếc xe khởi động, rất nhanh chạy mất.
Cô mở cuộc trò chuyện của hai người, màn hình vẫn dừng ở đống icon cô gửi.
Kim Thị Thị “Hừ” một tiếng, ỉu xìu bĩu môi.
Buổi chiều, Tiêu Cận bàn chuyện góp vốn với một công ty mới phát triển về Internet. Người phụ trách dự án của công ty bên kia rất coi trọng nó, còn chuẩn bị mấy chục trang PPT.
Tiêu Cận lại thất thần, hình ảnh đôi môi đỏ mọng của Kim Thị Thị kề sát lên người anh, tấm lưng trắng mịn cùng khuôn mặt ngủ say của cô cứ chen vào trong đầu óc anh.
Hơi thở của Tiêu Cận hơi cứng lại, bực bội ném bút lên bàn.
Bắt đầu từ đêm qua, những hình ảnh linh tinh này cứ liên tục kéo vào tâm trí anh.
Anh luôn là người làm chủ mọi thứ, cảm giác mất khống chế này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh không nói được lý do, trực giác mách bảo anh nên cách xa Kim Thị Thị thì sẽ tốt hơn. Cho nên anh không trả lời tin nhắn của cô, khi cô chào hỏi anh sẽ giả vờ bị đui. =)))
Người phụ trách của công ty Internet cho rằng Tiêu thị không hài lòng với sản phẩm của họ, nhưng lần góp vốn này rất quan trọng với công ty họ, anh ta bắt đầu nói lắp.
Tiêu Cận xoa mi tâm, ý bảo anh ta dừng lại, “Hôm nay đến đây thôi, nội dung còn lại hôm sau chúng ta bàn tiếp.”
Người phụ trách cười mà còn khó coi hơn cả khóc, “Nếu không…… Chúng ta bàn lại vấn đề quyền phân phối? Chỉ cần Tiêu thị đồng ý đầu tư, chắc chắn chúng tôi sẽ nhân nhượng.”
An Trình lặng lẽ khen ngợi chiến lược “lấy lui làm tiến” này của Tiêu tổng. Ai ngờ Tiêu Cận lại phất tay rồi đứng dậy đi luôn.
**
Phòng trà nước ở tầng 17 của công ty Tiêu thị, có mấy đồng nghiệp đang xúm lại.
Đồng nghiệp Giáp: “Tôi có một phát hiện động trời, muốn biết không?”
Mọi người nhao nhao nhìn về phía cô nàng.
Đồng nghiệp Giáp: “Tôi thấy dạo này trợ lý An đang yêu đương!”
Phòng trà truyền ra hàng loạt tiếng cảm thán.
Bước chân Tiêu Cận đang đi ngang qua chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn An Trình phía sau.
An Trình giơ ba ngón tay: “……… Tôi thề tôi không có. Các cô ấy đang bịa chuyện!”
Tiên Cận đút tay trong túi quần, nhướng mày.
An Trình lầu bầu: “Ăn cũng không chặn được miệng mấy người này!” Anh ta vừa nhấc chân định đi vào đó thì bị Tiêu Cận giữ lại, “Cùng nghe mấy tin đồn về trợ lý An đi.”
An Trình đi không được, ở cũng không xong, mặt tái thành màu gan heo.
Đồng nghiệp Giáp trong phòng nói tiếp: “Mọi người có nhớ tuần trước trợ lý An đến phòng ngoại giao đưa cà phê không?”
Mọi người gật đầu.
Đồng nghiệp Giáp: “Trợ lý An là ai?! Đã bao giờ mọi người thấy anh ấy làm việc kiểu này chưa? Biết tại sao trợ lý An đưa cà phê đến không?” Giọng cô ấy trở nên bí ẩn, “Bởi vì tối hôm trước thực tập sinh mới đến của tổ phiên dịch phải thức đêm tăng ca!”
Sau vài giây im lặng, mọi người đã load xong.
Đồng nghiệp Ất giơ tay, “Tôi nhớ rồi, đêm qua sau khi hết tiệc, Đoạn Triết đang muốn đưa cô gái kia về thì bị trợ lý An xen ngang!”
Đồng nghiệp Bính cũng vội chen lời: “Còn nữa còn nữa! Sáng nay tôi thấy trợ lý An đến gặp Đoạn Triết xin nghỉ cho cô gái kia.”
“Á đù!!!” Mọi người hét chói tai.
Cả phòng tổng hợp tin tức lại, lập tức trở thành bằng chứng phụ cho đồng nghiệp Giáp.
Trong phòng trà có người hỏi: “Ê, cô gái kia tên gì nhỉ?”
Đồng nghiệp Giáp: “Hình như tên…… Kim Thị Thị.”
Đồng nghiệp Ất: “Đúng đúng! Cô gái kia siêu đẹp, còn biết chơi cello, đúng là trai tài gái sắc với trợ lý An.”
Đồng nghiệp Bính: “Úi giời! Trợ lý tổng giám đốc bá đạo yêu tôi? Đây là câu chuyện tình yêu tuyệt vời nào thế. Tôi tự ảo tưởng ra 1001 câu chuyện ngôn tình rồi.”
An Trình cảm thấy tự nhiên mình bị đội một cái nồi lớn, dở khóc dở cười nhìn Tiêu Cận.
Tiêu tổng đã thu lại vẻ mặt hóng hớt, liếc mắt một cái, sống lưng An Trình lạnh toát.
“Trai tài gái sắc?”
“Trợ lý bá đạo yêu tôi?”
An Trình hăng hái làm việc, nào dám lợi dụng công việc để chạm tới tình yêu công sở! Ánh mắt của Tiêu tổng làm chân anh ta nhũn ra, anh ta cố gắng nở nụ cười thật tươi nhằm đánh trống lảng, “Ờm Tiêu tổng, mai có một nhà hàng Nhật khai trương trong trung tâm thương mại. Hay mai anh đi ăn thử?”
Tiêu Cận hừ một cái, “Mai tôi không đói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT