Bạch Liên cùng đám đàn em giật mình khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô, Bạch Liên thầm nghĩ.

- Cô ta xuất hiện ở đó hồi nào rồi, không biết cô ta có nghe lời mình nói lúc nãy không.

Nguyệt Hạ đánh mắt về đám nam sinh kia, bị ánh mắt lạnh của cô nhìn bọn họ sợ hãi vội buông cô nữ sinh kia ra, mà chạy về nấp sau Bạch Liên. Cô mỉm cười vui vẻ, nhìn Bạch Liên.

- Tôi cứ nghĩ nữ thần Bạch Liên là thánh nữ cứu giúp mọi người, cơ mà có lẽ tôi nghĩ sai rồi.

Bạch Liên mỉm cười thân thiện.

- Tớ đã cố ngăn các bạn ấy ra nhưng cậu biết đấy, tớ không thể.

Nguyệt Hạ gật đầu.

- Ừm, thế nên là trong tâm thế người đứng giữa chắc có lẽ cô khó xử lắm nhỉ. Vì phải đóng 1 lúc 2 vai như vậy, rất cực đúng không.

Bạch Liên đáp.

- Cậu nói gì vậy, tớ không hiểu ý cậu.

Nguyệt Hạ khoanh tay nhìn Bạch Liên.

- Tôi nói cô này, tam tiểu thư. Đừng có sống như vậy, sống giả tạo với người khác chỉ khiến cô bị người khác ghét hơn mà thôi. Chỉ chị gái của cô thôi là đã mang nhiều rắc rối cho gia tộc tôi rồi. Thế nên, tôi không mong mình sẽ phải chào đón thêm cô đâu.

Bạch Liên khó chịu.

- Cô. Chuyện này cô không thể quyết định đâu. Bác gái nhất định đã quyết rồi, cô định cãi lại bác ấy sao.

Nguyệt Hạ hừ lạnh.

- Cô thử nói xem tôi có dám không.

Bạch Liên nắm chặt bàn tay, mắt căm ghét hướng đến cô. Đám đàn em trong tư thế muốn gây chiến với cô, Nguyệt Hạ sớm biết thế nào cô ta cũng gây chiến, cô cũng thủ thế chuẩn bị gây chiến nhưng đám đàn em vừa nhìn thấy người xuất hiện ở sau lưng cô mặt mày liền tái méc lùi lại ra sau, một giọng nói quen thuộc cất lên.

- Chà, ở đây có vẻ vui nhỉ.

Nguyệt Hạ không nhìn lại cũng biết là ai, Tư Khả cùng đàn em xuất hiện đứng bên cạnh cô. Bạch Liên nhìn thấy Tư Khả cũng tái mặt mà kéo đàn em của mình vội đi mất. Đàn em Tư Khả nhướn mày nói.

- Gì vậy, không đánh nữa à. Đi vội thế.

Nguyệt Hạ âm trầm nhìn theo Bạch Liên, Tư Khả xoa cằm nhìn sang cô.

- Lần đầu tiên thấy em kiếm chuyện với cô nàng thánh nữ kia đấy.

Cô nhìn qua nữ sinh nằm ngất trong phòng vệ sinh, rồi hướng qua anh.

- Đàn em của anh có bận gì không.

Tư Khả hiểu ý cô, nên quay qua tên đàn em nói.

- Đưa cô bạn kia lên phòng y tế đi.

- Dạ.

Đợi tên đàn em bế cô bạn kia đi, cô mới hướng anh hỏi.

- Anh sao lại xuất hiện ở đây.

Tư Khả cười đểu nhìn cô.

- Tìm em.

Nguyệt Hạ thở dài.

- Đừng đùa nữa.

Tư Khả phút chốc lại nghiêm túc nhìn cô.

- Tôi là thật sự tới tìm em.

Cô nhàm chán quay lưng bỏ đi trước, Tư Khả lại cùng đám đàn em tàn tàn theo sau cô. Trên con đường mọi người cứ xì xào bàn tán, 1 đám con trai cứ mãi mãi đi kè kè theo 1 đứa con gái mặt mũi thì bặm trợn nhìn cứ như xã hội đen ấy. Nguyệt Hạ dừng lại khó chịu quay lại nói.

- Anh phiền quá đấy. Đi làm việc của anh đi, theo tôi làm gì ?

Tư Khả mặt ngây thơ nói.

- Thì anh vẫn làm việc của mình mà.

Đám đàn em cũng mặt giả nai cùng đại ca mình mà nhìn cô gật đầu đồng tình. Lúc này, chợt có 1 đám du côn của trường khác xuất hiện, tên cầm đầu cười lớn nói.

- Hôm nay sẽ là ngày tàn của mày, Tư Khả.

Nguyệt Hạ nhìn lại cả đám du côn kia, vừa nhìn thấy cô tên cầm đầu liền mỉm cười thèm khát.

- Chà, từ khi nào mày lại có mỹ nữ đi cùng thế. Mỹ nữ à, đi cùng anh đi, đừng đi với thằng đó. Nó nhạt nhẽo lắm.

Nguyệt Hạ không trả lời, Tư Khả không vui liền chắn trước cô, nói.

- Mày dám đụng vào em ấy, xem tao có xé nát mày ra không ?

Tên cầm đầu mỉm cười lớn.

- Nào nào, Tư Khả. Mỹ nữ đó mình mày hưởng thì uổng quá. Thôi thì tao với mày chia đi, mày muốn địa bàn gì tao đều cho mày tất.

Sát khí từ người Tư Khả liền từ từ toả ra, đám đàn em vội rùng mình nói.

- Đại...đại ca tức giận rồi.

Nguyệt Hạ có phần ngạc nhiên với thái độ của Tư Khả, cô nhìn anh đôi mắt bạch kim đã có vài tia máu. Tư Khả lạnh giọng.

- Tao cóc cần.

Rồi liền cùng đám đàn em xông vào ẩu đả với tên kia, Nguyệt Hạ đứng đó nhìn trận đánh đang diễn ra, những người đi đường xung quanh đã bỏ chạy đi mất. Bỗng có 1 tên đàn em của tên cầm đầu kia đứng ở trước mặt cô, đôi mắt thèm thuồng hướng cô nói.

- Mỹ nữ, đi cùng đại ca bọn này đi. Sẽ được hưởng nhiều quyền lợi hơn thằng kia nhiều.

Nguyệt Hạ vẫn bình thản nói.

- Không, tôi không rảnh.

Tên đó lại cười đểu.

- Mỹ nữ từ chối vậy không tốt đâu. Đi nào, để bọn này cưng chiều em.

Rồi giơ tay định chạm lên má của cô, nhưng nhanh chóng đã nghe cái rắc phát ra kèm theo tiếng la hét đau đớn của tên đó. Tiếng động đó làm cho trận đánh đang diễn ra bị dừng lại, Tư Khả cùng tên cầm đầu và tất cả đàn em nhìn về phía cô. Hiện cô đang bẻ cổ tay tên kia về phía sau, giọng cô lạnh nhạt cất lên.

- Tôi đã nói là không rảnh, nghe không hiểu à.

Rồi nhăn mày ngước lên nhìn cả đám kia đang ngơ ngác nhìn cô, cô đáp.

- Nhìn cái gì.

Tư Khả khẽ nhếch miệng nhìn cô, rồi giơ chân 1 cước đạp phăng tên cầm đầu ngã ra sau bất tỉnh. Đám đàn em vội bò dậy ôm lấy đại ca của mình bỏ chạy mất, tên bị cô bẻ cổ tay cũng lồm cồm bò dậy ôm lấy cánh tay đuổi theo sau đại ca mình. Nguyệt Hạ phủi bụi trên người mình, rồi lườm Tư Khả rồi cất bước bỏ đi. Tư Khả vẫn cười đuổi theo sau cô, bỏ luôn đám đàn em ở đó.

- Đại tẩu thật lợi hại.

Đám đàn em ở sau nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Từ hôm đó, cả đám lại có thêm 1 tín ngưỡng mang tên Vân Hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play