*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phim của Lộ Tư Tề được chia làm hai phần chính: Bỏ lỡ rồi tái ngộ sau vài chục năm trăn trở. Tóm lại, kịch bản rập khuôn cốt truyện gương vỡ lại lành đó giờ, nhưng tác phẩm của Lộ Tư Tề thắng ở tình tiết lay động lòng người.
Nhậm Lãng có việc nên không tham gia ngày đầu đóng máy được. Sau buổi họp báo, Lâm Dụ gặp một diễn viên khác ở hậu trường – nữ chính Lương Mộng Kỳ.
Lương Mộng Kỳ vào nghề trễ hơn Lâm Dụ một, hai năm, nổi tiếng nhờ các vai điệp viên. Đó giờ cô toàn đảm nhiệm những nhân vật như sát thủ này nọ, dễ khiến người cảm thấy khó gần. Lâm Dụ vốn không giỏi tiếp chuyện với những ai như thế.
Phòng thay đồ yên tĩnh hồi lâu, Lương Mộng Kỳ chủ động hỏi: "Anh với Mạnh Tiêu Trình quay xong chương trình kia rồi ạ?"
Lâm Dụ kinh ngạc: "《Tín Hiệu Toàn Cầu》à? Em cũng biết sao?"
Lương Mộng Kỳ đáp: "Sao không biết được, chương trình nổi trên Weibo thế mà, tuần nào em cũng coi hết."
Lâm Dụ: "Nhưng rating mấy tập trước không cao, anh tưởng chả ai thèm xem mấy show động não thế này."
Lương Mộng Kỳ chớp mắt: "Em thích xem lắm, em còn thích ngắm cả đội trưởng Trịnh nữa."
Bỗng lúc này có tiếng ai vang từ đằng sau: "Em cũng thế! Em cũng thế!"
Lâm Dụ ngoái nhìn. Mạnh Tiêu Trình tựa trên lưng ghế từ bao giờ, cậu giơ tay hòa vào cuộc nói chuyện: "Đang nói về giáo sư Trịnh đúng không? Em cũng thích ảnh lắm!"
Lâm Dụ vừa trông thấy Mạnh Tiêu Trình đã nhớ về khung cảnh dưới lầu đêm hôm kia, anh lặng lẽ bắt chéo chân, trượt người xuống lưng ghế.
Không biết vì sao mà vẻ mặt Lương Mộng Kỳ cũng lạ lùng lắm: "Mạch Hương Thôn, không ai hỏi ý kiến cậu cả, ngừng mù quáng giùm."
Mạnh Tiêu Trình ngồi cạnh cô, bĩu môi: "Thế cậu cũng bớt mù quáng đi, cậu cũng chả có cơ hội đâu."
Dòm hai người có vẻ khá quen biết nhau, sau này Lâm Dụ mới biết bọn họ học chung lớp hồi đại học. Ngoài ra, Mạch Hương Thôn là biệt danh đen tối của Mạnh Tiêu Trình.
Lương Mộng Kỳ trừng Mạnh Tiêu Trình: "Tớ có cơ hội hay không chưa đến lượt cậu phán!"
Mạnh Tiêu Trình nói nghe rõ thuyết phục: "Thôi đi, làm như cậu hiểu giáo sư Trịnh bằng tớ í! Theo những gì tớ quan sát thì gu của giáo sư Trịnh là mấy người vừa đẹp vừa ngu, dòm cậu chưa đủ đần đâu."
Lâm Dụ kế bên đảo mắt khinh rẻ.
Nói xàm nói nhảm. Vừa đẹp vừa ngu quái quỷ gì. Trịnh Lâm Lâm rõ là thích nhất mấy chàng đẹp trai sáng sủa như anh.
Hôm đầu tiên quay đến tận tối mịt, lúc Lâm Dụ về phòng tắm rửa xong thì đã khuya, anh không đủ thời gian gọi video với Trịnh Phái Dương, đành gửi cậu một tấm ảnh chụp với chiếc giường thênh thang: "Giường này vừa rộng vừa êm, anh muốn ngủ cùng với em quá à [đáng thương]."
Trịnh Phái Dương trả lời: "Giường ở nhà còn rộng hơn, êm hơn, em ngủ một mình thoải mái lắm."
Lâm Dụ: "Chờ anh về nhé, anh sẽ làm em thoải mái hơn nữa [đáng thương]."
Trịnh Phái Dương: "Hôm nay quay mệt không anh?"
Lâm Dụ: "Không mệt tí nào! Tuy bận bịu đến tận giờ nhưng anh rất vui! Hôm nay anh còn được thấy Nhậm Lãng đến phim trường nữa, ông ấy chỉ tạt ngang thôi nhưng đóng hay lắm em! Lương Mộng Kỳ diễn với anh cũng hợp. Đúng là nữ thần có khác, không chút hoảng hốt, bình tĩnh hơn cả anh luôn. Phải rồi, chiều nay Mạnh Tiêu Trình biếu anh một quả dưa Hami vừa bự vừa ngọt, hề hề, ăn ngon ơi là ngon! Dưa mùa này chắc quý lắm, sau này anh phải đãi cậu ấy bánh ngọt mới được. Cả thợ trang điểm nữa, thấy da mặt anh khô nên tặng anh chai xịt khoáng đắt tiền, anh phải nhớ để còn bảo Phương Khâm mua chai mới trả lại người ta..."
dưa Hami: một loại dưa Trung QuốcNgốc chết đi được, ngốc đến độ không nỡ xen lời anh.
Lâm Dụ huyên thuyên mãi, kể hết mọi chuyện nhỏ việc to, sau cùng kết luận một câu: "Đoàn làm phim ai cũng tốt bụng cả!"
Trịnh Phái Dương hỏi: "Thế còn đạo diễn thì sao? Lộ Tư Tề nổi danh hành diễn viên mà, đúng không?"
Lâm Dụ nghĩ ngợi rồi đáp: "Đạo diễn Lộ ấy à, có hơi hung dữ, mắng mỏ hoài. Nhưng thật ra hôm nào ảnh cũng là người nán lại cuối cùng sau khi tan việc. Ai cũng bảo ảnh nghiêm túc, thật ra anh thấy ảnh kiên nhẫn hơn bất kì ai mới đúng. May mắn quá, đạo diễn chăm chỉ thì diễn viên cũng sẽ chăm chỉ theo."
"Ừ." Trịnh Phái Dương thầm nghĩ, đúng là kiểu câu Lâm Dụ hay trả lời.
Dẫu trong thời điểm nào, dẫu gặp bất kỳ ai, bao lời cảm thụ đọng bên khóe môi anh chưa bao giờ thay đổi. Mỗi một mầm cây chỉ lấp ló ươm mầm khi đã tắm trong nắng gắt, khi đã băng qua bóng đêm, nhưng thế giới của Lâm Dụ dường như luôn ngập trong ánh trời, đủ dài lâu để anh dõi đến từng ngõ ngách tươi đẹp rồi thu vào lòng, trao đi một tấm chân tình tốt bụng.
"À này, Lâm Lâm ơi," Chợt Lâm Dụ hỏi cậu, "Em có thích mấy người mặt đẹp nhưng hơi đần không?"
"..." Trịnh Phái Dương sững sờ một giây, "Cái gì cơ?"
"Mạnh Tiêu Trình nói chắc như đinh đóng cột, bảo gu của giáo sư Trịnh là những người vừa đẹp vừa ngu," Lâm Dụ cũng chẳng hiểu sao, "Chắc cậu ấy hiểu lầm gì em rồi, làm gì có ai thích người đần bao giờ."
Lâm Dụ nghe thì ù ù cạc cạc chứ Trịnh Phái Dương vừa nghe đã hiểu ngay, suýt thì cậu không nén được tiếng cười.
"Dĩ nhiên là không thích rồi," Cậu chậm rãi nhả từng chữ, "Em chỉ thích mấy người ngốc như anh thôi."
"... Hê hê."
Hình như nghe có gì sai sai, Lâm Dụ hơi lơ mơ không rõ.
Nhưng trước khi anh kịp hiểu thì đã vội cong mắt rộ cười với màn ảnh điện thoại rồi.
Sáng nào Lâm Dụ cũng là người đến trường quay sớm nhất. Nhà có Trịnh Phái Dương nghiêm ngặt về mặt thời gian, gần đèn thì sáng, Lâm Dụ theo đấy dần hun đúc được tính tốt, làm chuyện gì cũng không trễ nải.
Lúc những diễn viên khác lục tục đến thì Lâm Dụ đã thay đồ xong xuôi rồi, anh cuốn tay áo đứng một bên. Khi đoàn của Nhậm Lãng bước ngang, anh còn đang đực người ra đấy, gương mặt thần tượng bỗng xẹt qua trước mắt như làn đạn khiến anh bối rối cúi gằm. Thế mà Nhậm Lãng chỉ quay lưng về phía anh, nào để tâm gì đến người hâm mộ bé nhỏ đằng sau mình.
Hai người diễn cùng một nhân vật, chỉ khác tuyến thời gian, hầu như chẳng có cảnh đóng cùng, quanh đoàn phim thì nhiều người quá, cả ngày nay Lâm Dụ vẫn chưa bắt chuyện được câu nào với thần tượng.
Gió lạnh quét ngang phim trường, trong vòng mấy trăm thước chỉ mọc lẻ loi một cây sồi, lá cây oằn mình héo rũ, loang lổ như vết mực xanh, dệt thành một cảnh đìu hiu.
Thu xong cảnh quay buổi sáng cuối cùng, Lâm Dụ ngồi nghỉ ngơi trên dãy ghế, lưng tựa vào gốc cây, trên gối đắp chăn dày thêu hoa, chỉ thò ra mỗi đôi chân, trông qua chẳng khác gì hamster vùi trong đệm. Anh chụp chân mình rồi gửi cho Trịnh Phái Dương: "Lạnh quá à [khóc.]"
Đang cầm điện thoại bật cười khúc khích chợt có ai dừng trước ghế anh.
Nhậm Lãng khom lưng, nhìn mấy chai sữa cạnh chân Lâm Dụ, "Sữa này uống được không con?"
"À vâng, dĩ nhiên là được!" Anh kéo cả lốc sữa vào giữa hai người, hỏi Nhậm Lãng: "Bác thích uống vị nào ạ?"
"Vị dâu nhé, cảm ơn."
Lâm Dụ không ưa uống trà cũng không thích uống cà phê, từ bé đến giờ chỉ sống nhờ sữa. Nguyên lốc sữa này từng ngâm trong nước ấm, vừa được Phương Khâm xách từ xe xuống, làn hơi còn đang lượn lờ.
Ảnh đế dời đến ghế đối diện, ngồi xuống uống sữa. Lâm Dụ nhìn ông cắm ống hút,nghĩ thầm — thần tượng thích hương dâu giống Trịnh Phái Dương, đáng yêu quá à!
Nhậm Lãng bắt chuyện: "Ban nãy bác xem con diễn, ổn lắm, không bắt được lỗi. Nghe Lộ Tư Tề bảo con không theo học sân khấu điện ảnh, thật à?"
"Vâng ạ," Lâm Dụ đáp, "Nhưng từ bé con đã thích đóng phim rồi, con từng lén đóng vai của bác nữa."
"Con coi cả những nhân vật bác đóng hả?"
"Vâng, Phương Thu Thật á bác."
Nhậm Lãng có hơi xấu hổ: "Ôi dào, vài chục năm rồi bác chưa nghe lại cái tên này, nháy mắt cứ ngỡ như mới hôm qua."
Hai người trò chuyện trong chốc lát. Lúc Nhậm Lãng đi ông cầm theo hai bình sữa bò, miết lấy hơi ấm trong lòng bàn tay: "Hồi đó bác thích uống hãng sữa này nhất, đã lâu rồi chưa được nếm lại."
Lâm Dụ gật đầu: "Lúc bé con cũng thích uống hiệu này lắm, ngày nào cũng uống ba bốn chai."
Di động đinh đinh tiếng thông báo, Trịnh Phái Dương gửi anh một bức hình: Bánh Quy vùi đầu trong ổ chó, mông chổng ra ngoài, ngủ hoài không tỉnh.
Trịnh Phái Dương: "Con anh cũng đang đắp chăn nè."
Lâm Dụ: "Hí hí, con anh lạnh đít, anh lạnh chân, đúng là cha con hoạn nạn có nhau."
Trịnh Phái Dương: "Lạnh thì sưởi ấm đi anh."
Lâm Dụ: "Anh đang uống sữa rồi, ấm lắm. Em có nhớ anh không? [mong chờ]."
Trong nháy mắt, Trịnh Phái Dương trả lời: "Nhớ."
Sữa bò bán ở Cảnh Hành khác với mấy trường khác, một bình nhỏ xíu nhưng mùi rất đậm vị. Bạn nhỏ lớp trưởng Lâm sớm nào cũng xếp hàng dưới căn tin để mua một chai sữa ấm.
"Lâm Lâm ơi, cậu uống sữa không?" Vừa thấy Trịnh Phái Dương vào lớp học, Lâm Dụ vội đẩy chai thủy tinh sang bên cạnh, "Tớ xách về bằng ly giữ nhiệt nên còn nóng lắm."
Trịnh Phái Dương sửng sốt, "Tớ không khoái sữa."
"Tớ biết mà, nên mới mua sữa này nè, uống vừa ngon vừa thơm."
Trịnh Phái Dương lắc đầu từ chối, nhưng Lâm Dụ đã vội nhét ống hút vào bình, kề sát miệng cậu: "Cậu nếm thử xem, một xíu thôi cũng được, nếu không thì, thì... tớ uống cho."
Trịnh Phái Dương đành nhận lấy hút thử, quả là vị vừa ngon vừa thơm, nhưng... vẫn không hợp.
Lâm Dụ thì cứ ngồi đấy dõi cậu bằng đôi mắt to tròn, nét mặt chờ mong, khóe miệng còn vương chút vệt trắng.
— Trông còn mang hương sữa hơn cả thứ nước ngà ngà đựng trong bình thủy tinh.
Trịnh Phái Dương nuốt một ngụm rồi nhìn Lâm Dụ, gật đầu: "Ừ, ngọt lắm."
Thế là từ đấy về sau, hôm nào trên bàn học cậu cũng đặt ba bình sữa bò mỗi sáng, trưa, chiều.
Tiết Vật lý vừa qua một nửa, thầy Quý luống tuổi đứng trên bục giảng trỏ thẳng mặt: "Lâm Dụ! Sao bàn em bày bừa thế, mau cất hết cho thầy."
Lâm Dụ không muốn tí nào: "Thầy ơi, hộc bàn em không chứa thêm được nữa."
Thầy Quý quăng viên phấn, bước xuống bục: "Sao mà không chứa được, em giấu bảo bối trong đấy à. Chứ sao lại không cất được sách vào? Né ra cho thầy xem."
Lâm Dụ chưa kịp làm gì đã bị tóm cổ lôi khỏi chỗ mình. Thầy Quý gom mớ bài thi trong hộc bàn ra, bên trong sót lại toàn mấy chai sữa.
Lâm Dụ: "..."
Phó Đản ngồi đằng sau phụt cười, thế là cả lớp cũng theo đấy ồ lên chọc ghẹo.
Giữa tràng cười huyên náo, chỉ mỗi Lâm Dụ ngoảnh sang nhìn Trịnh Phái Dương. Đôi mắt anh vừa hoảng loạn vừa chột dạ, hệt như chú sóc con bị người phát hiện mấy món đồ quý để dành sang đông, nháy mắt sợ đến mức buông thõng tay, những hạt thông được ôm vào lòng rơi cùng chiếc đuôi xù lông, quét trên nền đất."
Một chuyện nghe ngu ngốc đến vậy, ấy thế mà Trịnh Phái Dương nhớ đến tận giờ.
Dưa Hami: