*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: juno

Mấy hôm trước Trịnh Phái Dương không ở nhà nên Lâm Dụ đành tự mình lăn vào bếp. Kết quả, anh làm vỡ hai cái chén, đun nước cháy đít nồi, mua đồ hộp cho Soda thì vứt vào lò vi sóng hâm thành ra nổ luôn.

Bình thường người ta dốt nấu nướng cỡ nào thì chỉ đến mức vô dụng trong phòng bếp thôi, nhưng Lâm Dụ không những vô dụng mà còn phá banh chành.

Anh kể lể một hồi, Trịnh Phái Dương không trách được đành bảo: "Thôi, anh sang nhà thầy Thẩm xin thử xem, biết đâu thầy cho anh ăn chực."

Thẩm Thanh Hằng vừa về nước vài tháng, dọn đến sống đối diện nhà Lâm Dụ. Trước khi về hưu ông từng làm giáo sư lâu năm của một viện thiên văn lớn, đồng thời kiêm chức trưởng trạm thiên văn Mãn Sơn. Thẩm Thanh Hằng từng dạy Trịnh Phái Dương, học thức của ông uyên thâm, người ta hay gọi ông là ông giáo. Lâm Dụ bắt chước theo Trịnh Phái Dương, gọi ông là thầy Thẩm.

Sau khi Trịnh Phái Dương tốt nghiệp cậu chưa về nhà bao giờ, thế nên từ hồi hai đứa quen nhau Lâm Dụ cũng chưa được gặp Trịnh Diệc Chu, gần như không có cơ hội ra mắt người nhà cậu. Lúc Thẩm Thanh Hằng dọn đến, Lâm Dụ lo lắm, chỉ sợ cái danh bạn trai của mình khiến ông có cái nhìn tiêu cực về Trịnh Lâm Lâm. Anh hồi hộp hơn cả lúc gặp bố mẹ, vừa thấy Thẩm Thanh Hằng đã nói ngay: "Con chào ông Thẩm ạ! Con là tiểu Trịnh, bạn cùng phòng với tiểu Lâm."

Thẩm Thanh Hằng cười: "Chào con, ông là thầy của Trịnh Phái Dương, con gọi ông Thẩm là được."

Lâm Dụ ngồi trên sô pha căng thẳng ngoéo mấy ngón tay vào nhau. Thẩm Thanh Hằng ngắm nghía căn nhà hai người rồi hoang mang hỏi Trịnh Phái Dương: "Sao thầy không thấy cậu chàng người yêu con kể với thầy đâu cả?"

Trịnh Phái Dương chỏ vào Lâm Dụ: "Đây nè thầy."

Thẩm Thanh Hằng chợt hiểu, ông xoay sang. Tuy đã luống tuổi nhưng trông những sợi tóc vuốt gọn trên mái đầu cùng ngũ quan thâm thúy dưới gọng kính bạc, không khó để thấy dáng vẻ điển trai của ông thuở còn trẻ.

Ông bảo: "Ồ, Lâm Dụ trông quen quá."

Trịnh Phái Dương đáp: "Có khi thầy từng thấy ảnh trên TV đấy."

Thẩm Thanh Hằng đối diện ngắm nghía hồi lâu, lắc đầu: "Không đâu, thầy nhớ rồi. Lâm Dụ nhìn giống mối tình đầu năm hai mươi tuổi của thầy."

Lâm Dụ suýt thì phụt cả trà.

Trịnh Phái Dương ngồi bên cạnh vẫn bình tĩnh nhấp nước. Lâm Dụ lẩm bẩm sát tai cậu: "Lạ vậy. Anh tưởng em bảo anh giả làm bạn cùng phòng của em? Sao thầy chấp nhận anh nhanh thế? Với lại em cũng đâu nói với anh thầy Thẩm là... Ủa? Không lẽ viện trưởng em từng kể là thầy Thẩm hả?"

Trịnh Phái Dương: "..."

Ngay cả Trịnh Phái Dương cũng chưa từng gặp người thương của thầy Thẩm bao giờ. Thầy công tác bên Mỹ, hiếm khi nào về nước, Trịnh Phái Dương chỉ nghe bảo hai người bên nhau tận vài chục năm, từ sớm đã ra nước ngoài kết hôn.

Thầy Thẩm nhìn Lâm Dụ bằng cặp mắt trìu mến đến lạ: "Cũng nhiều năm trôi qua rồi nhưng thầy vẫn nhớ dáng vẻ cậu ấy. Nhìn giống Lâm Dụ như đúc vậy. Cặp mắt sáng như sao, ai trông mà chẳng mến?"

Chất giọng Thẩm Thanh Hằng dịu dàng, như chìm trong làn nước ngâm đường, dù ông sống ở nước ngoài đã lâu nhưng thanh âm vẫn ấm áp như dòng suối chảy trôi chốn Giang Nam. Lâm Dụ bị khen đến mức rối bời, anh liếc Trịnh Phái Dương bên cạnh rồi cười ngu hì hì vài tiếng, vừa dợm bảo: "Con cũng..."

Thì thầy Thẩm bỗng thở dài: "Tiếc là tình đầu hay chết sớm."

Tay Lâm Dụ run bần bật.

"Sau khi cậu ấy kết hôn, thầy không hay tin gì từ cậu ấy nữa," Thẩm Thanh Hằng nói, "Có lẽ cậu ấy mất rồi."

Lâm Dụ: "..."

Trịnh Phái Dương: "Khụ."

Lâm Dụ cầm chặt tách trà lặng lặng uống, đâu dám mở mồm nói thêm câu nào nữa. Thầy Thẩm không nói gì thì thôi, chứ một khi đã nói thì toàn làm người ta hết hồn. Quả là thầy của Trịnh Phái Dương.

Lâm Dụ nghe lời, anh ôm tô, xách mèo đến gõ cửa nhà bên. Vừa lúc thầy Thẩm dùng cơm, ông nấu thêm hai món xào đãi anh, rồi pha hai tách trà Phổ Nhĩ.

Lâm Dụ nhấp một hớp, vị đắng làm mặt mày anh nhăn nhúm.

"Tiểu Dụ à," Thầy Thẩm lo âu nhìn anh, "Sao tự dưng con đen đi nhiều thế. Nhìn như người nước ngoài vậy."

Lâm Dụ đi đóng phim ba tháng. Trước khi đi da anh trắng nõn như chè trôi nước. Sau khi về thì hóa thành cục than đen. Đứng cạnh Trịnh Phái Dương chả khác gì dân châu Phi. Thực chất chỉ có mặt đen đi thôi, chứ người ngợm vẫn trắng trẻo lắm, tiếc là không vạch lên cho người ta xem được.

Thẩm Thanh Hàng an ủi: "Đen chút cũng không sao, cũng có cái lợi. Đen nên trông gầy hơn, nhìn mặt nhỏ nhắn hẳn."

Lâm Dụ: "... Ha ha ha."

Cơm nước xong, Thẩm Thanh Hằng đi chăm cây sồi trên sân thượng, quanh chân ông bày hơn chục chậu cây xanh, um tùm cành lá như khu vườn thu nhỏ, trông rất hợp với mấy cành dây leo bên cửa sổ đối diện của Trịnh Phái Dương.

Bàn tay ông vững chãi, xuống tay dứt khoát, tỉ mỉ tỉa từng nhành cao su Ấn Độ. Lâm Dụ chồm hổm bên cạnh, chợt thấy thấp thoáng bóng hình Trịnh Phái Dương trong ông — giống quá, khi ông không cười nói gì thì càng giống hơn. Giáo sư Trịnh những tháng ngày về hưu hẳn cũng ngồi trên băng ghế như thế này, bày ra sườn mặt lạnh lùng, trừng anh mà bảo: "Đừng làm phiền em nữa, anh tránh ra đi."

Lâm Dụ chống má cười ngây ngô một mình hồi lâu, rồi chợt sực nhớ gì, anh ngẩng lên hỏi: "Phải rồi, ông Thẩm ơi, ông có biết chỗ nào bán bánh dẻo không ạ?"

"Bánh ngải cứu hả con? Hình như hồi trước ông có thấy, sao thế?"

bánh ngải cứu (bánh thanh đoàn tử): Là bánh người Trung hay ăn trong tiết thanh minh

"Mai con đi thăm ông nội Trịnh Phái Dương, ông ấy thích ăn bánh dẻo ngọt ngọt, con tính mua rồi đem biếu."

Ông Thẩm buông kéo, đáp: "Được thôi, chờ chốc nữa ông với con ra ngoài xem thử."

Ăn cơm chiều xong, Lâm Dụ gọi video với Trịnh Phái Dương, anh kể chuyện ăn ké: "Ông Thẩm làm món chân giò hun khói ngon lắm! Anh học làm nhé, chờ em về anh sẽ nấu cho em ăn."

Cứ bàn đến chuyện bếp núc thì Lâm Dụ làm gì cũng khiến cậu sợ vã mồ hôi, Trịnh Phái Dương vội chuyển đề tài: "Thôi mai anh đừng đến. Người nhà thầy Thẩm sắp ghé thăm rồi, anh cứ đến thế thì phiền thầy quá, mà thầy lại không nỡ đuổi anh đi."

Lâm Dụ híp mắt: "Em không muốn anh qua nhà thầy chứ gì. Em ghen chuyện anh giống mối tình đầu của thầy đúng không?"

"... Tình đầu của thầy chẳng biết mất hay còn. Có gì mà anh vui vẻ thế."

Lâm Dụ nằm ngửa trên giường, bụng phè ra ngoài. Có làn gió thổi qua khiến anh ho một trận. Trịnh Phái Dương bên kia lo lắng: "Sao thế anh? Lại thấy không khỏe ở đâu hả?

"Ừ, anh hơi khó chịu." Lâm Dụ lướt tay xoa khoảng bụng dưới, nói: "Anh nhớ em đến mức "cứng" luôn, khó chịu lắm."

Trịnh Phái Dương lập tức tắt màn hình.

"Ấy ấy, em đừng tắt mà! Anh bảo trái tim anh khó chịu!" Lâm Dụ trở mình bò dậy, "Em xem trái tim cứng cáp của anh này, trông nó đập có lao lực không."

Trịnh Phái Dương lạnh nhạt: "Anh muốn em xem tim anh à? Tim anh cứng ngắc rồi, không cứu được nữa."

Lâm Dụ đưa điện thoại lại gần, gương mặt anh chiếm cả màn hình: "Không đâu, em hôn anh là anh khỏe lại ngay."

Trịnh Phái Dương: "..."

Lâm Dụ hỏi tới tấp: "Được không em? Được không?"

Núi băng thì sao chống được làn pháo nã liên tục. Trịnh Phái Dương ngại lắm, nhưng rồi cậu vẫn cúi đầu, hôn vội màn hình.

"Hê hê, em hôn anh rồi." Lâm Dụ ôm gò má ửng đỏ của mình, anh được đằng chân lấn đằng đầu, "Em hôn tay anh luôn nhé, được không?"

Trịnh Phái Dương bực bội, "Hôn môi rồi mà? Sao phải hôn tay anh nữa?"

Lâm Dụ nghiêm túc đáp: "Em vắng nhà nên hạnh phúc đời anh dựa hết vào bàn tay này đấy. Em phải cổ vũ thì nó mới chịu dốc sức làm!"

Trịnh Phái Dương: "..."

Dùng dằng hồi lâu, Lâm Dụ bày trò làm nũng đủ kiểu, Trịnh Phái Dương mới đồng ý cổ vũ qua video.

Vợ không ở bên, muốn có cuộc sống tươi đẹp phải nhờ đôi tay cần lao mà thành.

Lâm Dụ nỗ lực trong tiếng thở gấp, tay anh trượt dồn dập lên xuống. Hạnh phúc lập lòe trước mắt, mãi mới trông thấy ánh rạng đông của cuộc đời viên mãn.

Kể cả khi vào phòng tắm Lâm Dụ cũng không cúp điện thoại.

Anh giơ di động, lau mình qua loa, khắp người còn vương hơi nóng, rồi anh chạy về giường, lăn một vòng trên chăn, bật cười: "Lâm Lâm ơi, trông em giống mối tình đầu của anh quá."

Trịnh Phái Dương buông ngón tay, chọc chọc mặt anh: "Vâng, anh cũng thế."

Sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Dụ đã trèo đèo lội suối bên sườn núi Phan Sơn. Vai anh khoác ba lô, những khi băng qua con đường trập trùng đá thì phải ôm chặt kẻo không lại rớt.

Hai bên dãy đường mòn là hàng thông xanh tăm tắp ngút tầm mắt, vượt qua cánh rừng thông là khu nghĩa trang công cộng.

Hằng năm Lâm Dụ đều theo Trịnh Phái Dương đến đây tảo mộ cho ông nội Trịnh. Nhưng năm nay Trịnh Phái Dương không đến được, thế là anh quyết định tự mình làm một chuyến.

Lâm Dụ cúi chào chiếc bia trắng xám: "Ông ơi, con là bạn của Trịnh Lâm Lâm, cậu ấy có việc nên không đến được. Trịnh Lâm Lâm sợ ông chờ nên bảo con đến báo cho ông hay. Hai ngày nữa cậu ấy về con dắt cậu ấy đến thăm ông nhé."

Dẫu khi sống có nắm trong tay bao quyền thế, mang thân phận hiển quý biết bao nhiêu thì khi mất rồi, tấm ảnh tang cũng chỉ lưu được chút biểu cảm nhạt nhòa.

Hồi ông Trịnh chưa qua đời, chẳng bao giờ ông cười với Trịnh Phái Dương cả, lúc nào cũng bày nét nghiêm, ít khi vui đùa. Ông đối với ai cũng thế chứ không riêng gì cháu mình. Thế mà những ngày Trịnh Phái Dương vừa về nhà họ Trịnh, cũng nhờ sự chở che của ông cậu mới bình an trưởng thành trong chốn gia đình tràn ngập ích lợi, trước người mẹ kế cứ hoài chực chờ.

Lâm Dụ lấy ra một hộp gỗ từ ba lô, mở nắp, trong đấy có mấy cái bánh dẻo bọc lá ngải cứu, vẫn còn bốc hơi: "Ông ơi, con đặt bánh ở đây nhé, có bốn nhân đậu phộng, ba nhân mứt táo, cái nào cũng ngọt hết ông ạ."

Anh phủi những chiếc lá rụng rồi mới đặt hộp gỗ lên, nghĩ ngợi một chốc rồi nói thêm: "Ông ơi, con dẫn Trịnh Lâm Lâm về nhà. Sau này con sẽ tốt với cậu ấy, ông an tâm ông nhé."

Bốn phía tĩnh lặng, hiển nhiên làm gì có ai trả lời anh.

Chỉ có làn gió thu xào xạc chốn rừng cây, nghe rơi bao lá vàng, đáp trên hộp bánh dẻo.

Cũng mùa thu này lúc chạng vạng mấy năm trước, khi Lâm Dụ vừa về từ đoàn kịch, hắn nhặt được một Trịnh Lâm Lâm.

Cậu ôm cặp lồng ngồi xổm đằng ấy, đôi mắt ngẩn ngơ.

Lâm Dụ lo lắng, quỳ xuống chồm hổm. Vừa thấy hắn, Trịnh Phái Dương chà đôi mắt khô sần của mình, nâng cặp lồng: "Cậu ăn bánh không? Ông tớ cho tớ, còn nóng lắm."

Lâm Dụ ngoạm chiếc bánh thơm mùi gạo nếp, chưa kịp nếm hương vị trong nhân đã nghe Trịnh Phái Dương khẽ khàng: "Lâm Dụ ơi, ông tớ cũng đi mất rồi."

"..." Vòm họng hắn ứ đầy bánh, không nói được lời nào chỉ đành vươn tay ôm choàng lấy bờ vai Trịnh Phái Dương. Khi Bàn tay Lâm Dụ vừa chạm ót cậu, tức thì như vặn được chốt mở, người trong lòng tựa vào vai hắn, bật khóc.

Khoảnh khắc Đường Viện qua đời, Lâm Dụ chỉ thấy Trịnh Phái Dương lặng lẽ rơi nước mắt. Còn giờ chẳng biết do đâu, có lẽ vì làn hương quen thuộc chung quanh khiến lũy phòng thủ kiên cố trong lòng Trịnh Phái Dương sụp đổ, từng hàng lệ cứ tuôn không dứt, đẫm ướt cả cổ áo cậu.

Lâm Dụ lót khăn giấy dưới cằm Trịnh Phái Dương: "Chúng ta về nhà thay đồ nhé, áo cậu ướt hết rồi."

Trịnh Phái Dương khóc không thở nổi, cậu sụt sịt: "... Tớ làm gì còn nhà nữa."

Lâm Dụ không biết làm sao, hắn ôm Trịnh Phái Dương đã khóc đến độ choáng váng, đẩy cửa nhà mình.

Hai người chen nhau trên chiếc giường đơn nho nhỏ.

Trịnh Phái Dương dụi mắt, dần dà thiếp đi. Lâm Dụ nằm ngoài mép giường, ngắm cậu vùi trong vùng trăng sáng, nom hệt như sợi bông mềm. Hạt bụi trần lơ lửng giữa trời không, chẳng nỡ lòng phủ lên chàng trai ấy.

Lâm Dụ siết đôi tay, lòng nghĩ thầm: Không sao cả, thế thì mình sẽ giúp Trịnh Lâm Lâm, tìm về một mái nhà khác.

bánh ngải cứu:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play