Có những lúc, trong đời người sẽ có những chuyện muốn trốn tránh, lại đột nhiên đến thăm những lúc người đó chẳng ngờ tới.
Thẩm Thư Vân đang nằm trên giường ngủ trưa, ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm mỏng phủ lên người, sưởi ấm tấm chăn mỏng đắp đến hông. Chỉ chớp mắt, năm cũ đã qua, tết Nguyên Tiêu cũng qua hai ngày, thời gian vĩnh viễn không biết mệt mỏi tiến về phía trước, sẽ không vì ai nghỉ chân một lát. Thẩm Thư Vân không để ý thời gian nhanh chậm, ở trong mắt anh, chỉ là không ngừng lặp lại hôm qua —— từ sớm đến tối, chỉ là ba bữa cơm, hai viên thuốc, một giấc ngủ.
Anh vẫn cố gắng duy trì tâm thái tích cực, lúc một người ở nhà, anh sẽ nghe âm nhạc, dọn dẹp, đọc sách xem phim…… Thẩm Thư Vân đã dốc hết sức lực tự tiêu khiển bản thân, nhưng là thiếu tin tức tố Alpha, mỗi hoạt động thoạt nhìn hiệu quả cực nhỏ. Tiêu Nguyễn ngẫu nhiên sẽ đến căn nhà này thăm Thẩm Thư Vân, Thẩm Thư Vân sẽ cùng cậu ta ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Trong mắt Tiêu Nguyễn, Thẩm Thư Vân hết thảy đều thực bình thường, nhưng chỉ có Thẩm Thư Vân chính mình biết, đó là mặt nạ thể xác lên bên ngoài, nếu có người có thể đánh nát mặt nạ này, như vậy sẽ phát hiện ra lớp bên dưới thân xác hoàn toàn thay đổi, một người đang kéo dài hơi tàn.
Mấy ngày nay, Thẩm Thư Vân hậu tri hậu giác minh bạch một sự kiện —— lưu lại đứa nhỏ này có thể là một sai lầm, bởi vì chỉ cần đứa nhỏ này bên người một ngày, anh không thể nào không nghĩ tới Ninh Vãn, không buông tay được đoạn thời gian đã qua đi.
Nhưng đối với cái sai lầm diệu vời này, Thẩm Thư Vân cũng không hối hận, có khi anh ngồi trước cửa sổ, vuốt cái bụng phồng lên, nhịn không được suy nghĩ, đứa nhỏ này sau khi lớn lên, sẽ giống ai nhiều nhỉ?
Thẩm Thư Vân muốn đứa nhỏ này giống Ninh Vãn nhiều chút, ít nhất đôi mắt giống Ninh Vãn thì tốt rồi, như vậy mặc dù chính mình cùng Ninh Vãn tách ra, cũng có thể tiếp tục thấy đôi ngươi sáng ngời như sao trời ấy.
Anh mơ một giấc thật dài, mơ thấy rất nhiều người trong quá khứ, chuyện quá khứ, nhưng ngủ không an ổn, cuối cùng bị cơn đau thấu trời tỉnh giấc. Thẩm Thư Vân mờ mịt mở mắt ra, thô nặng thở hổn hển một hơi, muốn ngồi dậy, nhưng là bụng thình lình xảy ra đau đớn làm anh mất đi sức lực đứng dậy.
Không thích hợp.
Cơn đau thế này, thực không thích hợp.
Thẩm Thư Vân trong lòng đột nhiên trầm xuống, một ý niệm làm cả người rét run, anh cau mày, mồ hôi lạnh từ trên cổ tuôn ra ướt đãm cổ áo. Thẩm Thư Vân nằm trên giường, cắn chặt răng, sau cơn đau đớn dữ dội, anh đỡ tủ đầu giường chậm rãi nâng thân mình dậy, cầm di động, bấm số cấp cứu bệnh viện.
“Alo……” Cơn đau bắt đầu trở lại, Thẩm Thư Vân thiếu chút nữa ngồi không xong, động tay không cẩn thận hất rơi chén nho trên tủ đầu giường, phát ra tiếng vỡ chói tai, đồng thời, Thẩm Thư Vân cảm nhận được giữa hai chân trào ra một chất dịch ấm ấm “Tôi là một Omega mang thai, hiện tại có thể là sinh non, cầu các vị mang xe tới đón tôi, địa chỉ là……”
Thẩm Thư Vân chính mình đều thực kinh ngạc sao có thể bình tĩnh nói xong này một hồi như vậy, sau khi cúp điện thoại, anh nằm lại trên giường, nắm chặt khăn trải giường rên rỉ.
Xoa xoa cái bụng đau đớn, trên trán đầy mồ hôi to như hạt đậu, Thẩm Thư Vân có chút bất lực nhắm mắt lại, nghĩ sinh hài tử chuyện này thật sự quá đau…… Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ đau như vậy, so ba năm trước đây mất đi đứa bé kia còn đau hơn một ngàn lần, vạn lần. Thẩm Thư Vân cuộn tròn thân thể, mồ hôi theo trán trơn bóng chảy xuống hàng mi dài run rẩy, làm anh cảm thấy nhấc lên mí mắt đều là việc khó.
Trong cơn mê mang, khái niệm thời gian là mông lung. Cũng không biết chờ bao lâu, có người vào nhà Thẩm Thư Vân, đưa anh đặt lên cáng, đưa đếb bệnh viện, giữa cơn đau liên miên, ý thức Thẩm Thư Vân như trôi xa. Anh được đặt lên giường bệnh, có người cúi sát tai hỏi anh: “Chồng ngài đâu? Ngài tốt nhất gọi điện thoại kêu hắn lại đây phụ sản, tin tức tố Alpha lúc sinh nở có thể mang đến tác dụng trấn an, tỷ lệ thuận lợi sẽ lớn hơn nữa.”
Thẩm Thư Vân theo bản năng nắm chặt tay, ngón tay cái chạm vào ngón áp út trống không, không khỏi sửng sốt —— nơi đó vốn từng đeo một chiếc nhẫn bằng kim loại, nhưng vào lúc ly hôn, đã tháo ra rồi.
Vì thế, Thẩm Thư Vân nâng mí mắt nặng trịch, cánh môi đóng mở, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Ta không có chồng, cũng không có Alpha.”
Khi nói lời này hơi nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt, như trực trào rơi nước mắt như cơn mưa rào, tuyệt vọng tịch liêu làm người nhìn khó chịu.
“Chính là ngài không thể tự mình sinh nở,” Thẩm Thư Vân rốt cuộc thấy rõ, đang nói chuyện là một cái bác sĩ, “Ngài hiện tại tình huống không tốt lắm, là dấu hiệu sinh non, Omega sinh non phi thường nguy hiểm, vạn nhất…… Không có người kí đơn thông báo bệnh tình nguy kịch…… Nếu không ngài liên hệ người thân cũng được, cha mẹ cũng có thể.”
Thẩm Thư Vân dường như hiểu rõ gật đầu, rất đau, cái loại đau đớn xé rách rất giống muốn xé anh thành hai nửa, nhưng không biết vì sao, giờ phút này trong lòng lại tĩnh, không hề cảm thấy khủng hoảng: “Vậy gọi cho ba ba tôi đi.”
Anh cầm di động gọi điện thoại cho phụ thân, đơn giản nói hai câu, đã bị đẩy mạnh phòng sinh sản. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa bụng, lặng lẽ nói với đứa trẻ sắp chờ không kịp mà trào đời ——
Con chờ không kịp sao? Sao tính tình lại nóng nảy như thế, ở trong bụng ba thêm một thời gian không tốt sao?…… Tính nôn nóng cũng không biết giống ai. Chúng ta thương lượng chút nhé, có thể nghỉ một lát hay không, con đá đấm lung thế ba ba thật sự rất đau, có thể đừng lại tra tấn ba như thế, tiểu hỗn đản.
Thành phố Z, phố Nam Lộ.
Ninh Vãn đứng trước quầy cửa hàng bán hoa, vội vàng truy vấn Tiêu Nguyễn: “Mong anh nói cho tôi Thẩm Thư Vân ở đâu! Tôi là Alpha của anh ấy!”
Tiêu Nguyễn híp mắt đánh giá nam nhân tiều tụy trước mặt, một lát sau mới nói tiếp: “Tôi biết, nhưng anh đã lu hôn với Thư Vân rồi.”
Đầu tháng hai, văn phòng trinh thám gọi điện thoại Ninh Vãn, nói là tra được Thẩm Thư Vân ở thành phố Z. Nhưng bởi vì thẻ ngân hàng cùng sim điện thoại Thẩm Thư Vân đều đổi mới, tạm thời không có biện pháp tìm được vị trí chính xác. Ninh Vãn nghe xong, dứt khoát bỏ luôn bữa tiệc đã chuẩn bị xong của cha mình, lập tức chạy tới thành phố Z, ở chỗ này một bên chính mình tìm Thẩm Thư Vân, một bên tiếp tục chờ tin tức.
Buổi sáng hôm nay, văn phòng trinh thám gửi cho cậu một tin tức cùng một ảnh chụp cửa hàng bán hoa, nói Thẩm Thư Vân từng ở chỗ này làm việc, để cậu đến cửa hàng bán hoa tìm người. Ninh Vãn nhận được tin tức, vốn dĩ muốn lập tức lao ra cửa đi tìm Thẩm Thư Vân, nhưng khi nhìn lên gương bồn rửa tay, nhìn đến bộ dáng chính mình râu ria xồm xàm lôi thôi lếch thếch, suy nghĩ hồi rồi thành thành thật thật cạo râu, đem mặt rửa sạch, thay bộ quần áo còn tính là sạch sẽ ra cửa.
Đầy cõi lòng chờ mong tới cửa hàng bán hoa, Ninh Vãn hụt hẫng —— cửa hàng bán hoa chỉ có tốp năm tốp ba khách hàng, nào có bóng dáng Thẩm Thư Vân?
Cậu nhìn Tiêu Nguyễn, từ câu trả lời Tiêu Nguyễn, biết chính mình không tìm lầm chỗ, người trước mặt này hẳn là quen biết Thẩm Thư Vân. Nhưng hôn lễ đã là chuyện ba năm trước đây, cậu thật sự không có ấn tượng gì với Omega này, đành phải nhẫn nại tính tình hỏi tiếp: “Cậu là gì với Thẩm Thư Vân……”
“Tôi là bạn đại học của Thư Vân, trước đó xác thật cậu ấy có tới tiệm giúp tôi.” Tiêu Nguyễn thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, do dự nói, “Anh không phải…… Cùng cậu ấy ly hôn sao? Vì cái gì còn tới tìm cậu ấy?”
“Không có, không có!” Ninh Vãn như là bị chọc huyệt tử, chạm vào nghịch lân, cậu bụm mặt, muốn dịu thần kinh xoa xoa huyệt Thái Dương, gần như hỏng mất kêu lên, “Chúng tôi không có ly hôn!”
Tiêu Nguyễn cau mày, vừa định hỏi Ninh Vãn có biết hay không chuyện Thẩm Thư Vân mang thai, đã bị một tiếng chuông dồn dập ngắt, Ninh Vãn bực bội móc di động ra, thấy rõ tên ghi chú liên hệ là ba vợ, liền giơ tay nhấn nút nghe: “Ba?”
Hết chương 37
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT