Vào một ngày mưa tầm tã, như cái hôm Giang Mạn xuất hiện ở thế giới này sau 300 năm. Tại một khu vực nhà máy, Thẩm Phương bước vào, khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc thấm ướt, gập chiếc ô sũng nước, quần áo cô cũng không còn khô ráo gì nữa. Từng bước tiến vào giữa nhà máy, vừa đi vừa ngó nghiêng xem xét nó, thì một giọng nói vang lên ồm ồm:
"Tôi ở đây" Tử Thạch tiến lại gần.
Thẩm Phương nhếch môi cười mỉm chế giễu:
"Hóa ra là đây, sao ông lại đi chọn cái nơi khỉ ho cò gáy này làm chỗ hẹn gặp thế?"
"Thẩm Phương, đây là căn cứ của chúng ta, giọng điệu này của cô là sao? Cô không sợ tôi sẽ nói cho Giang Mạn biết sự thật ư?" Tử Thạch lộ ánh mắt giận dữ nhìn cô ta.
"Không sao... Tôi nắm được đằng chuôi ông rồi!" Thẩm Phương vén mái tóc ra sau tai một cách duyên dáng, nhoẻn miệng cười ngọt ngào "Ông sẽ không thể làm cho Giang Mạn ghét tôi được đâu"
Tử Thạch cau mày. Cô ta thực sự chẳng hồn nhiên, tốt đẹp gì như vẻ bề ngoài cả. Cô ta từ bao giờ đã thay đổi rồi. Từ một cô ca sĩ thánh thiện, giờ lại tràn đầy mưu mô đến đáng sợ.
Thẩm Phương tiếp tục nói tiếp: "Sở dĩ ông cho rằng tôi dễ sai bảo, bởi vì vẻ ngoài của tôi, đúng chứ?" Cô cười "Yên tâm, với vẻ ngoài này, làm sao Giang Mạn có thể không tin tôi cơ chứ?"
Thẩm Phương lại cười giả nai, như để chứng minh lời nói của mình.
"Khá lắm! Cô diễn hay lắm! Được! Xuất sắc!" Tử Thạch vỗ tay bôm bốp như đang ngợi khen tài năng của Thẩm Phương "Vậy cô cũng nên nhớ, chính cô là người chia rẽ Giang Mạn và Vũ Anh, phản bội Giang Mạn, phản bội bạn bè cô, bắt tay với tôi, và chính cô cũng là người đẩy Vũ Anh vào nguy hiểm! Tất cả chỉ vì tình yêu mù quáng đáng ghê tởm đó!"
"Hừ!" Thẩm Phương mặt đanh lại lạnh lùng, không thèm biện minh.
Tử Thạch được thể nói tiếp: "Ồ! Tôi hiểu rồi, nếu tôi không nhầm, hình như, cô mới chính là cháu của Boss chứ không phải Vũ Anh, như Giang Mạn đã lầm tưởng ba tháng trước, nhỉ?"
"..." Vẫn im lặng.
"Thế cho nên, ngay từ lúc đầu, cô đã biết và chỉ điểm cho tôi vị trí của Vũ Anh, cũng may cho cô ta sau đó được tên tóc vàng và Giang Mạn biết chuyện nên cùng hộ tống về nhà một thời gian, nhỉ? Lại còn chuyện Tử Tầm biết được Vũ Anh cũng ở trong công viên hôm đó, cũng nhờ cô, rồi chuyện cô ta được phân là người gặp để chúng bẫy tôi, do cô thuyết phục Giang Mạn có đúng không, cô gái?"
"Ha ha ha!" Chợt, Thẩm Phương bật cười chế diễu "Thì làm sao? Ông nghĩ Giang Mạn sẽ nghe thấy ư?"
"Cô đang tâm làm thế với người bạn của mình sao?"
Thẩm Phương mặt trầm xuống: "Cô ta không phải bạn của tôi, từ đầu đến giờ!" Nhớ lại việc Vũ Anh cứ quanh quẩn trước mắt khiến Giang Mạn không bao giờ chú ý đến Thẩm Phương cô, không một lúc nào, mặc dù, cô và Giang Mạn đang là một cặp! Dù rằng, cô từng đồng cảm với cô ta...
Thẩm Phương im lặng, rồi sắc mặt lại trở về lạnh lùng tuyệt tình, cô, tuyệt đối sẽ giành lấy Giang Mạn bằng được!
Tử Thạch sau đó cau mày, lạnh lẽo nói:
"Thẩm Phương, rốt cuộc, cô theo phe nào?"
Thẩm Phương nhướn mày, nhếch miệng: "Tôi sao? Tôi không theo phe ai cả. Tất cả những gì tôi muốn, chính là Giang Mạn. Bạn bè ư? Tôi không cần ai hết, chỉ cần mình anh ấy!"
Tử Thạch lại "hừ" một tiếng: "Vậy là cô đã phản bội lại Boss, phản bội lại ông cô?"
Thẩm Phương nói một cách bất cần: "Ông ta ư? Chẳng có gì để tôi đáng phải bận tâm!"
Tử Thạch: "Thật xấc xược!" Hắn nheo mắt "Vậy cô lấy cái gì đảm bảo rằng Giang Mạn sẽ không biết sự thật?"
"Hơ! Ông cho rằng tôi tới đây mà không chuẩn bị gì sao?" Thẩm Phương chế giễu, ánh mắt thách thức nhìn hắn.
Sau câu nói của cô ta, từ ngoài cửa bước vào là gần 60 tên Ninja thuộc nhóm Nhẫn giả bất chính toàn thân vận toàn màu đen che mặt, trên tay có cầm vũ khí.
Tử Thạch nheo mắt: "Hừ! Cô được lắm Thẩm Phương, đã đến nước này, ta sẽ không nể cô là cháu gái Boss nữa. Ta thực sự sẽ giết cô!!"
Cuộc chiến diễn ra một cách khốc liệt khi nhóm Nhẫn giả do Thẩm Phương thuê với nhóm Nhẫn giả thuộc phe Tử Thạch từ đâu bước ra, đồng loạt cầm binh khí xông lên. Tiếng hô vang lên từ hai phía vang vọng, tiếng vũ khí va vào nhau chói tai, tiếng chém giết loạn xạ, máu chảy đầu rơi...
Một hồi lâu sau đó, hai bên để lại một bãi chiến trường lộn xộn với tàn tích là xác chết và máu vương vãi khắp nơi. Khi đó, Tử Thạch và Thẩm Phương, những kẻ cầm đầu đều đã chạy xa.
Vụ việc sau đó đã được phát hiện và làm rúng động báo chí. Những nghi vấn xoay quanh cuộc chiến khốc liệt giữa hai bên làm cho cảnh sát phải đau đầu khi từ vết tích không thể lần ra manh mối. Nhà máy chỉ là bề nổi, căn cứ của nhóm Tử Thạch ở đâu đó khác cơ.
Thẩm Phương đang ở trụ sở chính của một công ty giải trí âm nhạc lớn, cô ta vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa đọc báo, rồi một lúc lại cau mày:
"Hừ! Để lão ta chạy rồi!" Rồi, lại hất tóc ra sau một cách thành thục, nheo mắt cười nụ "Không sao... Ta sẽ tiết lộ một chuyện cho giới báo chí".
Khi Thẩm Phương quay trở lại nhà Giang Mạn sau một tuần, lấy lí do là quản lí âm nhạc muốn bàn chuyện công ty, cô ta làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Cảnh Sinh thì ngồi ở phòng khách đọc báo. Nam Tú thì đang băm thịt, Dư Tú cùng Anh Đào và Sử Kiêu đang xem tin tức. Thẩm Phương bước vào nhà, nở nụ cười ngọt ngào dĩ nhiên chào hỏi mọi người, ngay lập tức đi tìm Giang Mạn. Chà, cô còn phải bàn với anh sẽ hẹn hò ở đâu nữa...
Giang Mạn chỉ lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ, ánh nhìn vô cùng lạnh lẽo. Ngay khi Thẩm Phương nhìn thấy anh, cô vui mừng gọi tên anh:
"Giang Mạn...!"
Giang Mạn mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền xanh, quần lửng màu ghi đơn giản. Ngay lúc này đây, biểu cảm của anh vô cùng khác lạ khiến cô bỗng có phần chột dạ. Nhưng Thẩm Phương vẫn cử chỉ yêu đương chạy lại ôm tay anh:
"Tối nay chúng ta đi hẹn hò đi!"
"Bỏ tay cô khỏi tôi ra!"
Thẩm Phương ngơ ngác không hiểu gì, cô càng ngày càng nghi ngờ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong thời gian cô vắng mặt!
"Sao... anh lại nói thế?" Cô tỏ ra đau khổ.
Gỡ từng ngón tay của Thẩm Phương ra, Giang Mạn chậm rãi đi ra sô pha ngồi, bỏ mặc cô đứng ngẩn ra giữa nhà.
Tại sao lại như vậy?
Thẩm Phương trừng mắt.
Hay là... cô nheo mắt, nghĩ đến một chuyện, là do Vũ Anh sao?
"Là do Vũ Anh, nên anh mới tỏ ra như thế với em? Thẩm Phương trở nên lạnh lùng, buồn bã "Mới có một tuần trôi qua thôi, mà vì cô ta, anh đã cự tuyệt em?"
Đến lúc này, không thể làm vẻ mặt bình thường được nữa, Anh Đào liền nói:
"Là do chị ép buộc Giang Mạn tiền bối làm bạn trai chị chứ chị không phải bạn gái của anh ấy!"
Cái gì? Thẩm Phương trợn trừng mắt, con bé đó còn dám nói thế?
Anh Đào vốn thẳng tính nên không thể nhịn được, nói thẳng ra luôn: "Thẩm Phương, chị đừng như thế nữa, vốn dĩ Giang Mạn tiền bối không yêu chị!"
"Tại sao cô lại cho rằng như thế? Cô thừa hiểu Giang Mạn là người đứng đầu nhóm Nhẫn giả của trường, không ai có thể ép buộc anh ấy!"
"Chị...!" Anh Đào giận nhưng không nói được gì hơn.
Cảnh Sinh bỗng lên tiếng hòa giải: "Nào nào! Chuyện đâu còn có đó, cả ba bình tĩnh lại nào!"
Dư Tú cùng Sử Kiêu không nói gì. Tiếng "Cạch" của dao chạm thớt vang mạnh, Nam Tú quay lưng lại im lặng, nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn về phía trước.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà các người đối với tôi như vậy??" Thẩm Phương nén hoài nghi cùng cảnh giác, tỏ ra bức xúc lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT