Cả cơ thể Lâm Thanh Yến đột nhiên bị lơ lửng trên không trung, người đàn ông đó đột ngột bế lên, khiến cho cậu sợ hãi mà la hét, đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông một cách vô thức.
Khi mắt không còn nhìn thấy nữa thì khứu giác liền trở nên nhạy bén hơn. Hương thơm gỗ cây tuyết tùng dìu dịu thoang thoảng nơi đầu mũi, khi ngửi mùi hương có chút quen thuộc này sẽ làm cho người ta có một cảm giác yên tâm khó tả.
Lâm Thanh Yến nhớ ra rồi, ngày hôm đó trên người của người đàn ông đã giúp cậu ở trung tâm thương mại cũng có mùi hương này. Nhưng thật đáng tiếc lúc đó cậu không nhìn rõ được gương mặt của người đó thì đã ngất xỉu rồi, bây giờ trở thành một kẻ mù lòa thì lại càng không nhìn thấy được nữa.
Cậu con trai ấy khi được ôm trong vòng tay thật sự rất nhẹ, lúc này nhìn cậu giống như một chú mèo con đang sợ hãi. Đôi mắt trong veo như nước không chút thần thái kia lại vô cùng yếu đuối, người đàn ông im lặng được hai phút, cúi đầu kề vào tai của Lâm Thanh Yến, cũng không quan tâm rằng cậu có nghe thấy hay không, nói: "Đừng sợ, tôi không phải người xấu."
Giọng nói trầm thấp êm dịu ghé sát vào tai cậu, giống như những lời thỏ thẻ thân mật giữa các đôi tình nhân với nhau.
Lâm Thanh Yến đã loáng thoáng nghe thấy rồi.
Cậu không biết người đàn ông đó có dáng vẻ như thế nào, họ tên là gì, tại sao tìm được đến đây, Nhưng không hiểu vì sao và cũng không vì bất cứ lý do gì, cậu lại cảm thấy tin tưởng rằng người này thật sự không phải là người xấu. Từ tận đáy lòng mình, cậu cảm thấy rất yên tâm, có lẽ bởi vì người đàn ông này là người duy nhất giúp đỡ cậu mà không cần đến bất cứ mục đích nào.
Hơn nữa, bây giờ cậu cũng không có cái gì cả, nên cũng không có gì phải sợ cả.
Truyện Xuyên NhanhTiếp đến, người đàn ông để Lâm Thanh Yến ngồi trên ghế sô pha rồi đi tìm hộp thuốc, cẩn thận giúp cậu xử lý vết bỏng trên bàn tay, còn dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trên mặt đất nữa. Cuối cùng người đàn ông ấy đi vào nhà bếp nấu một tô mì khác và đút cho cậu ăn từng chút từng chút một.
Vị mì rất bình thường, nhưng Lâm Thanh Yến lại ăn lấy ăn để, những giọt nước mắt long lanh cứ từng giọt từng giọt mà lăn dài trên đôi má gầy gò của cậu. Tất cả những ngụy trang cố tỏ ra mình kiên cường, mạnh mẽ vậy mà tại giây phút này chỉ vì sự lương thiện của một người xa lạ mà hoàn toàn sụp đổ.
Cậu cũng chỉ là một người bình thường có máu có thịt, biết tổn thương, biết đau buồn, và cũng muốn được quan tâm, được chăm sóc, yêu thương. Nhưng cậu đã sống được hai mươi bốn năm, ngoài chút tình thân mờ nhạt và một tình yêu giả dối ra, thì tất cả những gì cậu nhận được đều là sự xấu xa của thế giới này.
Cậu cũng muốn được ai đó yêu thương, có một chỗ dựa khiến cho cậu không còn lo sợ nữa, một nơi cậu được thiên vị, yêu thương mà chẳng cần kiêng nể hay sợ hãi bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Một lúc sau, Lâm Thanh Yến sa vào vòng tay rắn chắc và ấm áp đó, người đàn ông ấy cũng nhẹ nhàng vuốt ve bả vai hao gầy của cậu từng chút từng chút một.
Mùi vị quen thuộc lan đều thấm vào lưỡi, chua chua ngọt ngọt, là kẹo mận. Bên trong viên kẹo trong suốt lấp lánh ấy bọc lấy một trái mận khô chua chua mặn mặn, cũng chính là loại kẹo trái cây mà lúc nhỏ cậu thích ăn nhất.
Lâm Thanh Yến vừa khóc vừa cười, dựa vào lòng người đàn ông khóc thút thít.
Từng ngày từng ngày qua đi, tình trạng sức khỏe của Lâm Thanh Yến càng ngày càng xấu đi, chút thính giác còn lại để nghe ngóng cũng nhanh chóng không còn nữa.
Cậu đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, bây giờ dù cho là Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào cứu nổi cậu.
Chỉ trong vòng nửa tháng thôi, Lâm Thanh Yến đã nằm liệt giường, cậu ốm đến nỗi không còn giống như một con người nữa rồi. Không thể cử động, cũng không thể thấy, và đến nghe cũng không nghe thấy được gì cả. Bây giờ đến cả việc nói chuyện cũng rất khó khăn, cậu biết bản thân mình cũng sẽ không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Điều đáng an ủi duy nhất chính là vào những ngày tháng cuối đời, cậu không phải đơn độc một mình.
Người đàn ông ấy vẫn luôn ở đây chăm sóc cậu hết lòng hết dạ, đối xử với cậu rất tốt.
Nhưng ngày này rồi cũng đã đến.
Lúc cận kề cái chết, Lâm Thanh Yến cứ khăng khăng đòi sờ vào gương mặt của người đàn ông ấy, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt của người ấy, sống mũi, đôi môi... ghi nhớ vào lòng một cách tỉ mỉ dáng vẻ của người đàn ông này, giống như muốn khắc sâu hình dáng người ấy vào trong xương tủy vậy.
Mãi đến khi có giọt nước mắt ấm nóng rơi trên tay của cậu, giọt này nối tiếp giọt kia mà không ngừng rơi xuống.
"Đừng khóc..." Lâm Thanh Yến gượng cười, giọng nói yếu ớt mang theo một nụ cười nhẹ nhõm,
"Anh nhất định là một người rất đẹp trai... Nhưng thật đáng tiếc, tôi không còn có cơ hội để nhìn thấy nữa rồi..."
"Cảm ơn anh...hẹn gặp lại."
Nếu có kiếp sau, cậu hi vọng bản thân mình đừng ngu ngốc thêm nữa, cũng đừng yêu phải Ôn Ngôn, đừng tin vào bộ mặt đạo đức giả của An Nam Ý, đừng yếu đuối kém cỏi như vậy nữa, cũng đừng để bất kì người nào ức hiếp nữa...
Còn có, hi vọng có thể gặp lại người đàn ông này một lần nữa.
Biết anh ấy có dáng vẻ như thế nào, biết anh ấy...tên là gì...